Mỗi một lời đều giống như là sợi lông vũ mềm mại nhẹ nhàng trêu chọc nơi mềm yếu của dã thú, càng đừng nói lúc nói chuyện hơi thở của cô mang théo mùi thơm dịu. Cả người Tư Hải Minh đều căng chặt lại, huyết dịch bên trong đều như đang sôi trào.
Chỉ là chữ tạo thành câu lại mang theo khiêu khích ở bên trong.
Con ngươi đen của Tư Hải Minh híp lại, tỏa ra nguy hiểm: "Cô đây là đang khen tôi?"
Đào Anh Thy dáng vẻ thay đổi, vừa rồi quyên rũ trở thành bất đắc dĩ, cơ thể tê liệt đi xuống: "Bỏ đi, anh muốn thế nào thì thế đó đi, cùng lắm thì lại uống thuốc tránh thai. Sức lực của anh lớn như vậy không có thai mới lạ...”
Tư Hải Minh cố định cảm của cô: "Hôm nay cũng như thế” nói xong đè lên cái miệng nhỏ khẽ mở của Đào Anh Thy.
"Đừng..." lông mi như lông vũ run rẩy.
Cho dù biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Đào Anh Thy vẫn là khó có thể tiếp nhận được khoảnh khắc kinh sợ bị chiếm đoạt kia.
Cũng may chuyện thuốc tránh thai coi như là lừa dối qua được.
"Đừng!" Đào Anh Thy hoàn hồn, ánh mắt trừng lớn, căn cô làm gì?
"Dám phân tâm sao? Hả?" Tư Hải Minh giọng nói khàn đặc mà nguy hiểm, con ngươi đen sắc bén bức người.
Đào Anh Thy tầm mắt né tránh.
Anh ta làm sao nhìn ra là cô đang phân tâm?
Tiếp theo cơ thể nhẹ đi, bị Tư Hải Minh ôm lên quay người ném lên giường.
"Này..." Đào Anh Thy vừa mới nằm xuống, bóng đen liên bao phủ qua đây.
Tư Hải Minh đẻ lên cô, con ngươi đen khóa chặt cô giống như là dã thú đang nhìn miếng thịt trên thớt.
Một tay kéo ngăn tủ ra, lấy ra một hộp bao cao su bên trong, bàn tay to vớ lấy nhứng thứ bên trong toàn bộ rơi vãi lên giường, ước chừng mười cái.
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn thấy.
Anh ta muốn dùng biện pháp phòng tránh với cô sao? Cô cho rằng anh ta sẽ không quan tâm đến cô cơ chứ?
Tư Hải Minh kìm chặt cảm dưới của cô, gương mặt tuấn tú bức người đè lên cô, thanh âm khàn khàn mà nặng nề: "Tôi làm sao để cho cô sinh con ra có quan hệ với người phụ nữ kia? Cô cũng không cần lo ngại chuyện này, phòng tránh tôi làm là được rồi”
Cám xúc trong lòng Đào Anh Thy nhất thời không biết là cái loại gì. Ý thù hận của Tư Hải Minh với Liêu Ninh khiến anh ta có những ý nghĩ như vậy thực bình thường nhưng lại khiến cô có chút không ngờ.
Dù sao theo hiếu biết của cô đối với Tư Hải Minh, với lòng dạ độc ác và bản tính cường thế tự cho mình là nhất của anh ta. Cô có thai hay không là chuyện nhỏ, không cần đứa nhỏ sinh ra thì bóp chết ở trong bụng mới là tác phong của anh.
Tư Hải Minh thật sự bằng lòng ủy khuất bản thân để dùng biện pháp phòng ngừa sao? Đào Anh Thy là không dám tin.
Nhưng mà mặc kệ anh ta, dù sao đừng để cỏ uống thuốc tránh thai là được rồi.
Đào Anh Thy đang dần tỉnh lại giữa cơn đau nhức ở thắt lưng, cơ thể động một chút thì khó chịu cô phải cản răng chịu đựng.
"Hừ..." đôi lông mày thanh lệ nhăn lại, cần môi không đế bản thân kêu ra tiếng. Mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, vẫn còn đang ngủ say.
Mà cô lại có thể dựa lên cánh tay của Tư Hải Minh ngủ. Trong đầu là hình ảnh điên cuồng bắt đầu từ chiều hôm qua liên tục đến buổi tối.
Đào Anh Thy không biết khi nào mới có thế kết thúc loại quan hệ này.
Từ trên giường ngồi dậy, động tác châm chậm không phải cô muốn nhẹ tay nhẹ chân mà là cơ thể trải qua tàn phá không cho phép. Dường như cử động mạnh một chút eo cô sẽ gấy.
Chăn từ bả vai trượt xuống, lộ ra da thịt trằng nón của cô mà trên da thịt đều là điểm đó điểm hồng, thoạt nhìn thấy ghê người.
Đều là Tư Hải Minh tên đã thú này tạo thành.
Trên người không mặc đồ áo chỉ có một cái áo sơ mi trắng của Tư Hải Minh ném ở cửa sổ, lúc này bị đè thành dáng vé nhăn nhúm.
Mà áo của cô bị Tư Hải Minh ném xuống giường rồi.
Đào Anh Thy cũng không muốn không mặc gì liền đi tìm quần áo, đành phải cầm lấy áo của Tư Hải Minh mặc lên. Chiều dài cừa vặn che khuất qua mông cô.
Thiết kế phòng của câu lạc bộ này thật là quá mức 'thân thiện với người dùng.