Xe vững vàng đi trên đường. Dù Đào Anh Thy nằm nhưng bụng vẫn khó chịu, dù thế nào cũng thấy khó chịu.
Đang lúc cô định trở người để giảm bớt đau đớn một chút thì tay Tư Hải Minh lại lưồn vào, kề lên bụng cô. Lập tức một cảm giác ấm áp thấm qua, cơn đau đớn được làm dịu ngay.
Cơ thể Đào Anh Thy cứng đờ không động đậy, chỉ có mắt lóe lên.
“Cô thích trẻ con lắm à?” Giọng Tư Hải Minh trầm thấp như thế khàn khàn truyền tới, chấn động trái tim yếu đuối của Đào Anh Thy.
“Có thích trẻ con không với không thể sinh con là hai chuyện khác nhau” Đào Anh Thy nói.
Đương nhiên cô thích trẻ con! Ngày nào cô cũng nhìn sáu đứa trẻ mà thấy hạnh phúc như thế có được toàn bộ thế giới!
“Nếu đã không thích thì không sinh được cũng không sao cả. Hay là cô muốn sinh con cho ai?” Tư Hải Minh nói bình thản, ẩn giấu cạm bẫy.
“Sau này tôi cũng phải kết hôn” Đào Anh Thy cố ý nói.
Tay Tư Hải Minh lướt xuống mái tóc cô, kề sát vào mặt cô. Cả khuôn mặt nhỏ nhản năm hết trong lòng bàn tay anh. Anh hơi xoay nó qua, ép cô đối mặt với đôi mắt đen sâu lắng đáng sợ của mình:
“Không có lệnh của tôi không ai dám cưới cô. Cô chỉ có thể là của riêng tôi.”
Sắc mặt Đào Anh Thy khó coi, thật không biết bị anh nằm trong lòng bàn tay tới khi nào!
Lúc nào anh mới chán cô!
“Đây là chuyện có lợi với cô”
Đào Anh Thy khó hiểu nhìn anh, không rõ là của riêng của anh có lợi chỗ nào.
Chỉ có dụng ý xấu sâu sắc!
“Đi theo tôi có thể không cần phải sinh con”
Đào Anh Thy: “Tôi biết chuyện tôi không thể mang thai với anh Hải Minh mà nói thì đã giảm đi rất nhiều rắc rối”
“Tôi không có cảm giác với trẻ con không hiểu chuyện”
Mắt Đào Anh Thy lóe lên, từ thái độ của Tư Hải Minh có thể thấy đúng là anh không có cảm giác thật. Nhưng với con của chính mình thì sao?
Nếu anh có thể cũng làm như không thấy con mình thì cô có thể lập tức dẫn sáu đứa trẻ xuất hiện trước mặt anh, không phải đau khổ cay đẳng né tránh nữa.
Thực tế, Tư Hải Minh đúng là không có cảm giác với trẻ con, càng không thể cho anh biết chuyện về sáu đứa trẻ.
Điều này sẽ càng chọc giận anh hơn, khiến chuyện trở nên không dọn dẹp được.
Đào Anh Thy tỉnh lại, phát hiện mình không ở trên xe, cũng không ở trong nhà mà là ở một căn phòng xa lạ.
Bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen.
Cô ngủ lâu thật. Đây là đầu?
Có thể xác định là nơi này có liên quan tới Tư Hải Minh nhưng đây không phải là phòng anh.
Đây quả thật là kỳ lạ.
Cô nằm trên đùi Tư Hải Minh thế, bụng còn bị lòng bàn tay thô ráp của anh vuốt ve. Dưới tình huống nguy hiểm lại khiến người ta căng thẳng vậy mà cô lại có thể ngủ được?
Trên bụng cô còn có một cái túi chườm nóng.
Cô nhấc chăn lên, ra khỏi phòng, vừa nhìn thì thấy quả nhiên là ở biệt thự Minh Uyển.
Đối với cô mà nói thì biệt thự Minh Uyển được xây dựng theo kiểu địa ngục.
Cô quay sang thì thấy quản gia Bào Điển đi từ xa tới: ‘Cô Đào đã tỉnh rồi sao? Thuốc bắc đã sắc xong, uống sau ăn. Cô ăn ở phòng ăn hay trong phòng?”
Xem tình hình thì bây giờ Đào Anh Thy không đi được, kiểu gì cũng phải uống thuốc xong mới đi được. Nếu không chắc Tư Hải Minh sẽ không thả cô ra.
Cô sợ thấy Tư Hải Minh, không muốn ngồi ăn chung bàn với anh nên nói: “Cơ thể tôi khó chịu, ăn trong phòng đi!”
“Được? Bào Điển nói xong thì xoay người đi.
Đào Anh Thy thầm nghĩ hẳn Tư Hải Minh không nghỉ ngờ cô chứ nhỉ?
Ở trong bệnh viện nguy hiểm thật. Nếu không phải mình nhanh trí thì đã bị vạch trần rồi.
Nhưng nếu bị Hạ Khiết Mai phát hiện ra vấn đề thì cô phải bí mật nói chuyện với Hạ Khiết Mai.
Cảm giác lúc nào Hạ Khiết Mai cũng có thể nói với Tư Hải Minh.