"Cạn ly!" Mọi người nâng cốc, cạch một tiếng, hưng phấn đến nỗi rượu trong cốc hơi vẩy ra ngoài.
Nhưng không ai để ý, uống một hơi cạn sạch.
Đào Anh Thy cũng không ngoại lệ, uống cạn ly rượu.
Tần Diễm My ngồi ở bên cạnh Đào Anh Thy hỏi: 'Không phải em nói không uống được rượu sao?”
".." Đào Anh Thy ngẩn người, cô đã quên chuyện này.
"Còn đề phòng chị à? Nói cho em biết, chị không có hứng thú với phụ nữ”
Đào Anh Thy bật cười: "Em không đề phòng chị, chủ yếu là em không uống, dù chị không rót rượu cho em thì bọn họ cũng sẽ làm."
"Lời này đúng, chị sẽ không rót cho em."
Đầu là những người có tửu lượng khá, một chén lại một chén uống cạn.
Cũng may Trương Thiên Di là nhân vật chính, tất cả mợi người đều vây quanh mời cô ấy uống rượu, Đào Anh Thy cũng mời một lý. Uống xong thì không thể nào uống thêm được nữa.
Cô ngôi ăn hoa quả, nghe bọn họ nói đùa, còn không ngừng tâng bốc Trương Thiên Di.
Trương Thiên Di rất thích được khen, rượu không quá chén nhưng những lời đó lại khiến cô say.
Đào Anh Thy lắng lặng nghe, ánh mắt vô tình liếc về phía xa, lập tức sững sờ.
Một người đàn ông đang đi xuống sảnh trước.
Mặc dù Đào Anh Thy chỉ gặp anh ta một lần những ấn tượng sâu sắc, là Từ Hạo Bân.
Mắt cô khẽ chớp, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nói với mấy người Tần Diễm My là đi toilet, rồi quay người đi theo Từ Hạo Bân vào trong.
Hướng Từ Hạo Bân đi là phòng bao.
Anh ta hẹn ai à?
Từ Hạo Bân đi vào phòng bao thì liền đóng cửa lại.
Sau đó lúc có nhân viên phục vụ đi vào, Đào Anh Thy liên thấy được cảnh tượng bên trong, chỉ có một mình Từ Hạo Bân.
Phục vụ vừa đi ra ngoài, Đào Anh Thy liền trực tiếp đi vào.
Từ Hạo Bân tưởng là nhân viên phục vụ, khi nhìn thấy người thì có chút sửng sốt: "Là cô?”
"Ừm, tôi và đồng nghiệp đến đây chơi, không ngờ lại được gặp anh ở chô này, tôi tính qua chào hỏi." Đào Anh Thy nói.
Từ Hạo Bân cụp mắt, tự rót tự uống: "Trước kia tôi tới đây uống rượu, không biết có bao nhiêu người muốn tiếp cận tôi, bây giờ, một kẻ cũng không có. À không đúng, tôi vẫn còn có cô. Nhưng mà cô không cảm thấy châm chọc à?"
Đào Anh Thy mấp máy môi, sau đó ngồi vào chỗ đối diện, nhìn Từ Hạo Bân: "Đây là do nhà hợ Từ gieo gió gặp bão."
Sắc mặt Từ Hạo Bân không vui nhìn cô.
"Chẳng lẽ không phải?" Đào Anh Thy cười mỉa mai: "Lần trước ở quán cà phê, không phải tình cờ đúng không? Anh có hứng thứ nên nghĩ đủ mọi cách tiếp cận tôi, bởi vậy có thể thấy được, nhà họ Từ các người hoàn toàn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mới có kết cục như bây giờ!"
"Cô nói cái gì?” Từ Hạo Bân vung tay, cái ly trong tay bị quảng đi, lập tức vỡ tung.
Đào Anh Thy không nhúc nhích tỳ nào, ngôi đó, ngước mắt nhìn vé mặt phẫn nộ kia: "Thẹn quá hóa giận à? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh phụ nữ? Đã như chó rơi xuống nước rôi còn muốn là tên đàn ông hàn hạ, đúng là khiến người ta coi thường."
"Cô! Cô cho rằng Liêu Ninh là thứ gì tối? Chính là một người đàn bà đê tiện mà thôi! Nếu không phải nhà họ Tư làm ăn tốt, ai sẽ đế mắt đến bà ta? Cô là con gái của bà ta cũng chẳng phải thứ gì tốt! Đúng rồi, bà ta đã bị tôi xài qua rồi"
".... Đào Anh Thy ngạc nhiên.
"Ngạc nhiên lắm đúng không? Mẹ cô đúng là lẳng lơ đấy”
"Tùy anh nói sao thì nói, dù sao tôi cũng chỉ tới xem bộ dạng đáng thương của anh mà thôi." Đào Anh Thy lãnh đạm đứng dậy: "Được rồi, chào hỏi xong, tôi không quấy rầy anh nữa”
Nói xong thì cũng muốn đi.
Từ Hạo Bân nhìn đáng vẻ càn rỡ của cô, lửa giận trong lòng càng lớn.
Nhà họ Từ bị Tư Hải Minh phá hoại, bây giờ cô còn đến giội gáo nữa lạnh, không có đê dàng như vậy đâu!
Người phụ nữ này tự cho là mình thanh cao, vậy để anh ta cho cỏ biết nằm dưới thân đàn ông là có mùi vị gì.
Lúc Đào Anh Thy mở cửa, anh ta liền một phát tóm được cô...