Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1618




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1618

 

Xem ra Lam Kiều Nhi đã bình yên vô sự, quần áo trên người vẫn như cũ. Nhưng chẳng phải cô ta đã say rồi sao? Sao lại trở về được?

 

Chuyện năm người kia bị giết ở trong quán bar xảy ra trước khi Lam Kiều Nhi về hay là sau khi Lam Kiều Nhi về?

 

Buổi sáng trong phòng khách, có sự xuất hiện của ông cụ Lạc, Lạc Du Cẩn, Chu Nhược Hân và cả Vô Tội – người vừa thức dậy.

 

Bởi vì say rượu, cả người cô ta đều uể oải không có sức lực gì, chỉ ngồi ở một góc của sô pha, nhìn qua cứ như một chú mèo nhỏ không có cảm giác tồn tại gì.

 

“Tại sao cháu lại dẫn Kiều Nhi đi quán bar? Con bé vẫn còn là con nít, sao có thể đến mấy nơi tào lao như này được. Nhược Hân, cháu làm việc mà không xem xét tình huống gì hết!” Ông cụ Lạc trách mắng.

 

Chu Nhược Hân lo lắng nói: “Cháu xin lỗi ông, cháu nghĩ là cô Lam ở nông thôn sẽ khá nhàm chán, chắc chắn chưa được đến rất nhiều chỗ vui chơi ở trong thành phố. Hơn nữa, cháu thấy lúc cô ấy đi dạo phố cũng khá vui vẻ, thế nên muốn cô ấy trải nghiệm thêm nhiều điều thú vị và dẫn cô ấy đến quán bar… Lần sau cháu không dám nữa đâu!”

 

Vô Tội cũng nói giúp cho Chu Nhược Hân: “Ông nội, ông đừng trách chị Nhược Hân, cháu thấy chơi ở quán bar rất vui á. Với cả, chị Nhược Hân còn mua cho cháu rất nhiều quán áo và đồ trang sức siêu đẹp, để cháu đi lấy cho mọi người xeml”

 

“Được!” Ông cụ Lạc cười hòa ái.

 

Vô Tội nhanh chân đi lên tầng lấy đồ.

 

 

Thế nhưng sắc mặt của ông lão rất không tốt, nụ cười miễn cưỡng kia còn khó coi hơn cả khóc.

 

Chu Nhược Hân vừa muốn nói gì đó thì Vô Tội đã nói tiếp: “Chị Nhược Hân nói, những bộ quần áo này là thích hợp với người nhà quê nhất. Ừm, cháu là người nhà quê, cho nên những bộ đồ này rất phù hợp với cháu, vậy nên cháu thấy rất vui khi mặc nó! Chị Nhược Hân còn nói cháu giống như chai nước hoa trong nhà vệ sinh vậy, không ngờ cháu lại là nước hoa luôn!”

 

Ông cụ Lạc nghe vậy thì nghiêm nghị nhìn về phía Chu Nhược Hân, Chu Nhược Hân cúi đầu che dấu sự lo lắng sợ hãi của mình: “Không phải ạ, cháu không nói như vậy, chắc là cô Lam nghe nhầm rồi. Cháu chỉ nói là bộ quần áo này không thích hợp để mặc khi ở quê, hợp ở thủ đô hơn. Còn chai nước hoa trong nhà vệ sinh là sao? Đây là lần đầu tiên cháu nghe thấy câu này đấy! Hơn nửa cô Lam trẻ trung xinh đẹp, dù mặc cái gì cũng thấy đẹp mắt! Cháu nghĩ mới lần đầu mua đồ thì nên mua quần áo bình thường một chút, sợ sẽ để lại gánh nặng trong lòng cô Lam, đồng thời cũng để tiết kiệm tiền một chút” Nói như này thể hiện cô ta là một người phụ nữ biết cách quản lý chỉ tiêu trong nhà.

 

Nhưng ông cụ Lạc lại nói: “Cháu cảm thấy nhà họ Lạc chúng tôi cần phải tiết kiệm mấy thứ này để duy trì sản nghiệp ư?”

 

“Cháu không có ý này!” Chu Nhược Hân giải vây cho chính mình.

 

“Đối với tôi mà nói, Kiều Nhi không khác nào con gái ruột của tôi, những đồ mà con bé dùng nhất định phải là loại tốt nhất. Ném hết những thứ này đi cho tôi.”

 

“Vâng”

 

Vô Tội lại khó hiểu hỏi: “Ơ? Sao lại ném ạ? Chúng không đẹp hay sao?”

 

“Cháu xin lỗi ông, để buổi chiều cháu lại dẫn cô ấy đi mua đồ ạ, nhất định sẽ mua loại tốt nhất!” Chu Nhược Hân muốn sửa chữa lỗi lầm, nhưng kết quả lại hoàn toàn không theo ý muốn của cô ta! Bởi vì trông ông cụ Lạc cực kỳ không vuil Bỗng nhiên, Lạc Du Cẩn vẫn luôn im lặng lại lên tiếng: “Không cần, buổi chiều anh sẽ dẫn Kiều Nhi đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.