“Lúc ở nước ngoài, tôi chỉ vừa nhìn cô thôi là đã
biết cô chính là một người phụ nữ không chịu yên phận
rồi. Cô nhìn xem, quá chính xác rồi đúng không? Sau
khi Tư Viên Hãng chia tay cô thì cô tìm tới Tư Hải
Minh. Tôi sẽ không để cô biến thành Liêu Ninh thứ hai đâu?
“Đúng là buồn cười! Bà ấy là bà ấy, tôi là tôi!” Đào
Anh Thy nghiến chặt hàm răng mình, tức giận nói.
“Đổi với tôi thì hai người cũng như nhau mà thôi
Cô biết tại sao năm đó Tư Viễn Hãng chia tay với cô.
không? Bởi vì nó sợ tôi làm tổn thương cô”
Đào Anh Thy ngơ ngẩn: “Ông nói sao cơ?”
“Cô có còn nhớ chuyện cô bị xe đụng ở nước ngoài không?”
Sao Đào Anh Thy có thể quên được? Cô còn nhớ rất rõ rằng.
Lúc đó cô đang đi trên trường, rõ ràng cô không
thấy chiếc xe nào cả nhưng khi đi tới giữa đường thì có
một chiếc xe xông ra đụng vào cô, khiến cô bị đẩy ra
xa ba mét, bị lạc trong dòng xe cộ.
Nếu lúc đó Tư Viễn Hảng không tới cứu cô thì chắc
chắn cô bị nghiền thành thịt vụn rồi.
Cuối cùng cô bị trật mắt cá chân, phần mềm cả
người đều bị thương nhưng may là không có vết
thương nghiêm trọng,
Lúc đó cô cảm thấy mạng của mình cũng lớn thật
“Cô nhớ ra tồi sao?”
Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn ông ta, sắc mặt cô
tái nhợt: “Ông làm chuyện đó sao?”
“Đương nhiên rồi, nếu tôi không làm như vậy thì
sao Tư Viên Hãng chia tay cô được? Nó yêu cô sâu
sắc như thế, tôi phải suy nghĩ khổ sở lắm mới nghĩ ra
cách khiến nó buông tay đấy”
Đào Anh Thy run rấy cả người: “Sao ông lại làm thế?”
“Tại sao tôi không thế?” Tư Triều Vũ xòe hai tay:
“Cô thấy rồi đó, hiệu quả rất tốt mà”
“Nếu đã như vậy, sao ông lại nói cho tôi biết?”
“Tôi muốn nói với cô rằng, Tư Viễn Hãng có thể vứt
bỏ cô một lần thì nó cũng có thể vứt bỏ cô lần thứ hai.
Vì thế cô đừng mơ có thể bước vào cánh cửa nhà họ.
Tư. Cô hiểu đạo lý này chứ?”
“Vậy ông dẫn tôi tới đây làm gì?” Đào Anh Thy hỏi
xong thì thấy Tư Triều Vũ rút một con dao ra, cô sợ đến
mức lạnh toát cả người: “Ông… Ông muốn làm gì tôi?”
“Nếu tôi dùng con dao này phá hủy khuôn mặt nhỏ
nhắn chuyên quyển rũ đàn ông của cô thì chắc thế giới
này sẽ bình yên đúng không?”
“Ông mà dám phá hủy mặt tôi thì Tư Hải Minh sẽ
không tha cho ông đâu!” Đào Anh Thy cố gắng kiềm
chế trái tìm đang run rẩy sợ hãi của mình.
“Tới lúc nó thấy gương mặt bị phá hủy của cô chắc
sẽ ghét cô thêm đó, đúng không? Hơn nữa tôi là chú
ruột của nó, đừng nói là phá hủy mặt cô, nếu tôi giết cô
thì chẳng lẽ nó dám làm gì tôi sao?”
Thân thể của Đào Anh Thy dán sát lên tường, cô
nhìn lưỡi dao lúc ẩn lúc hiện trên tay Tư Triều Vũ một
cách đề phòng, lưỡi dao lóe lên tia sáng khiển cơ thể
và tinh thần của cô vô cùng khủng hoảng,
Cô không thể xảy ra chuyện gì được, nếu cô chết
thì sáu đứa con của cô biết phải làm sao?
Không, cô tuyệt đối không thể vút bỏ con mình được!
Bọn nhỏ không có mẹ sẽ rất đáng thương!
Lúc con dao của Tư Triều Vũ lại gần mặt cô, giọng
nói của Đào Anh Thy run rẩy vang lên: “Đừng làm tổn
thương tôi, tôi bảo đảm tôi sẽ không bảo giờ tiếp xúc
với Tư Viễn Hãng nữa!”
“Lời cam kết của cô chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi tin
răng phá hủy gương mặt của cô mới khiến tôi yên tâm
hơn? Mũi dao của Tư Triều Vũ đã chạm tới mặt của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy thừa dịp ông ta không chú ý, giơ chân
lên đá vào lồng ngực của ông ta.
“AI” Tư Triều Vũ hoàn toàn không ngờ cô sẽ phản
kháng nên ông ta ngã xuống, con dao rơi trên mặt đất.
Đào Anh Thy thấy thế thì vội nhặt con dao trên mặt
đất lên, cô xoay người, cố gắng đâm vào đùi của Tư Triều Vũ.
“AI” Tư Triều Vũ kêu lên một tiếng thảm thiết, ông
1a vung tay tát một tát lên mặt của Đào Anh Thy.
“AI” Ông ta dùng sức rất mạnh, Đào Anh Thy bị đau
đến mức quỳ sụp xuống đất, đầu óc quay cuồng.
Vẻ mặt của Tư Triều Vũ trở nên dữ tợn, ông ta giật
lấy con dao trên tay Đào Anh Thy: “Con điểm, mày dám
đâm tao à! Mày xem tao giết mày như thế nào đây!”
Đào Anh Thy đứng dậy định phản kháng nhưng cái
tát của Tư Triều Vũ đã khiến từng giọt máu trong
người cô trở nên sợ hãi, mỗi một dây thần kinh đều bắt
đầu rối loạn, cô bắt đầu không hít thở được, cả người
cô mất hết sức lực, thở hổn hển một cách khó khăn.