Cực kỳ mâu thuẫn.
Băng năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt
của Bào Điển bao nhiêu năm mà cũng khó đoán
được đẳng sau ý nghĩ thâm sâu khó lường của
cậu chủ rốt cuộc ẩn giấu điều gì
Đào Anh Thy vắn luôn mơ màng ngủ, thẳng
cho đến khi sắc trời đần tôi, Tư Hải Minh mới trở
về Minh Uyển
Xe Rolls-Royce màu đen dừng lại ở bên ngoài,
Đào Anh Thy nghe được tiếng động cơ, đôi mắt
chậm rãi mở ra, mang theo vẻ mờ mịt
Cô chống đỡ cơ thế ngồi dậy, vừa ngấng đầu
lên đã chạm phải ánh mắt của Tư Hải Minh, cặp
mắt đen thâm trầm sắc bén, không có chút gợn
sóng nào,
Đào Anh Thy giật nảy mình, ngã từ trên ghế.
sô pha xuống dưới đất,
*A… Sau đó một tay vịn vào bàn trà lại đứng.
lên, đi tới trước mặt anh: “Có thế… có thể cho tôi
về nhà không? Anh cũng không thể giam tôi mãi
thế này được.”
“Có gì mà không thể?” Sắc mặt Tư Hải Minh
không đổi chăm chú nhìn cô.
“Cái gì? Anh... anh cứ giam tôi thế này rốt
cuộc muốn làm gì?" Đào Anh Thy thấy có hỏi
cũng phí công, nói một câu thở dài một hơi: "Xin
| lỗi, chuyện tối qua là lỗi của tôi, tôi không nên
hất nước vào anh, nhưng mà lúc ấy tôi uống
nhiều rượu quá, nhất thời xúc động nên mới
phạm sai lầm, anh đừng so đo với kẻ say rượu, có
được không?
Bào Điền đứng cách đó không xa, liếc nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh, không thể nào tưởng tượng được cảnh cậu Hải Minh bị phun nước.
Cô gái này quả là to gan quá. Thế mà chẳng bị mất đi sợi tóc cọng lông nào.
Từ Hải Minh chỉ đáp lại cô bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi quay người đi về phía phòng ăn.
Đào Anh Thy nhìn dáng người cao ngất kia, vừa nóng ruột vừa tức.
Đi theo sau tiến vào phòng ăn, liền thấy trên bàn bày toàn đồ ngon.
Tư Hải Minh ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn cơm một cách từ tốn nhã nhặn.
Đào Anh Thy đã bị đói ba ngày, vừa nhìn thấy
những món này, đừng nói là sơn hào hải vị, cho
dù có là mầm đá cô cũng khát khao vô cùng.
Nhưng vấn đề quan trọng trước mắt không
phải là ăn mà là rời đi.
“Tôi biết
i qua tôi say rượu là sao, nhưng tôi
thật sự đói bụng… tôi cũng không biết nên làm
thế nào, tôi không nên vứt bỏ đồ ăn, ngàn sai vạn
sai đều là lỗi của tôi, cho tôi về được không? Tôi
không thể cứ ở mãi tại nơi này được…”
Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô: “Không thấy
tôi đang dùng cơm sao?”
“Vậy bây giờ tôi lập tức đi về, biến mất trước
mắt anh, như vậy chẳng phải sẽ giúp anh dùng
bữa thấy ngon hơn sao?” Đào Anh Thy đáng
thương van xin anh, ánh mắt thỉnh thoảng còn
liếc qua một bàn ăn thơm phức kia.
Đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta không
rét mà run của Tư Hải Minh lại liếc qua: “Năm đó.
lúc Liêu Ninh quyến rũ đàn ông cung dùng chiêu
lạt mềm buộc chặt này sao?”
Đào Anh Thy nhíu mày, hô hấp trở nên gấp
gáp, cô biết bây giờ nếu tranh cãi vì Liêu Ninh thì
chỉ làm cho mọi việc càng trở nên bung bét hơn.
Trong lòng Tư Hải Minh, Liêu Ninh chính là
một kẻ đáng chết, bao gồm cả Đào Anh Thy, con
gái của bà ta.
Còn có, cô làm gì có lạt mềm buộc chặt gì
đâu?
“Có lẽ bây giờ cô nên gọi điện cho Liêu Ninh,
hỏi bà ta xem nên làm thế nào để dỗ cho đàn ông
vui, hoặc là, làm thế nào để cho đàn ông thấy
thoải mái hơn khi ở trên giường”
Sắc mặt Đào Anh Thy vốn tái nhợt, lại vì lời
nhục nhã của Tư Hải Minh mà đỏ lên: “Tư Hải
Minh, anh đừng quá đáng! Tôi không phải là thứ.
đồ chơi của anh!”
Tư Hải Minh cười mỉa mai: “Đây chính là
thành ý cầu xin tôi của cô à?”
Thành ý? Đào Anh Thy cảm thấy mình đã rất
chân thành rồi, anh còn muốn thế nào nữa?
Từ Hải Minh đứng dậy, đi tới trước mặt Đào.
Anh Thy, thân hình cao lớn rắn chắc bao phủ cô,
cảm giác áp bức khiến cô càng phải dùng sức thở.
Hàm dưới bị tay anh bóp chặt, da thịt non
mềm cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của
anh: “Cô nói đúng, cô chính là thứ đồ chơi của tôi,
dùng để chơi trên giường, hoặc trên đất, hoặc
trên ghế sô pha, trong phòng tắm, trên hành lang,
tất cả đều do tôi quyết định”