Nhưng khi nhìn thấy thứ mà cô hầu gái mang
đến, cô sửng sốt: “Đây là… một bát nước sao?
Không phải cô nói là cơm trưa sao?”
“Ngài Hải Minh đã dặn dò rắng cô Anh Thy
thích uống nước. Từ nay một ngày ba bữa uống
nước thôi là được rồi”
*..”Đào Anh Thy không dám tin rằng Tư Hải
Minh sẽ dùng cách này.
Không ăn chỉ uống, cũng chỉ duy trì được
trong vòng chưa đầy một tuần thôi là sẽ chết đói
không phải sao?
Cứ tưởng rằng bản thân ra khỏi hầm rượu rồi
thì xem như kế hoạch đã thành công nhưng
không ngờ anh lại đổi cách hành hạ cô như thế này!
“Tư Hải Minh đâu? Tôi muốn gặp anh ta” Bởi
vì Đào Anh Thy yếu ớt nên tức giận nhìn cũng vẫn
vô cùng dịu dàng.
“Ngài Hải Minh đang ở tập đoàn Vương Tân
a7 Nữ hầu gái nói xong rồi đi ra ngoài.
Đào Anh Thy tự ôm lấy bản thân, tức giận đến
mức càng thêm yếu ớt
Cô không muốn ở đây để mỗi ngày chỉ được
Tư Hải Minh cho uống nước.
Gô không thể không nhìn ra, Tư Hải Minh làm
như vậy là đang hành hạ cô!
Cô tuyệt sẽ không ở đây để bị anh sắp đặt
nữa, cô muốn rời đi!
Đào Anh Thy liếc nhìn bát nước trong vắt, dù
sao nó cũng là nguồn sống của cô, uống dù sao
văn tốt hơn không uống.
Sau khi uống hết bát nước, cô vén chăn bước.
ra khỏi giường,
Cơ thể như đang đi trên mây, cố chịu đựng
bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
Giữ chặt lan can, bước xuống từng bước một.
Đào Anh Thy mới đi được nửa đường thì đã
thở hổn hến, chẳng trách phải lắp đặt cả thang
máy. Cầu thang xoắn ốc sang trọng và hoành
tráng như vậy có phải dài quá rồi không?
Vất vả mãi mới xuống được bên dưới, Đào
Anh Thy cũng không quan tâm người khác đang
nghĩ gì, trực tiếp bước ra khỏi đại sảnh.
Chỉ là người còn chưa bước ra ngoài được
một bước đã bị một vệ sĩ mặc áo đen chặn lại
“Tránh ra, tôi muốn đi về…” Đào Anh Thy mệt mỏi nói.
Người vệ sĩ im lặng không nói, như một bức
tường đứng ở trước mặt không hề nhúc nhích.
Vững chắc đến mức dù Đào Anh Thy có cánh
cũng không thoát được.
“Có nghe thấy không? Tôi muốn đi về!” Đào
Anh Thy dùng hết sức cao giọng nói, khiến đầu
đột nhiên choáng váng.
Cô chỉ có thể nhắm mắt bình tĩnh lại.
Quản gia Bào Điển bước tới: “Cô Anh Thy, ngài
Hải Minh đã căn dặn rằng cô không thể ra ngoài được”
“Sao lại không thế ra ngoài? Muốn nhốt tôi
đến bao giờ?“ Đào Anh Thy cố gảng chịu đựng, hỏi.
“Ngài Hải Minh cũng không có nói. Chắc là cô
Anh Thy có thể hỏi ngài Hải Minh xem”
“Anh nghĩ tôi không dám hỏi sao? Tôi sẽ hỏi”
Đào Anh Thy xoay người, đi vào trong đại sảnh,
ngồi xuống sô pha.
Cơ thể nghiêng ngả, đôi mắt của cô thì mờ đi.
Từ giờ trở đi, cô sẽ chỉ ngồi đây và chờ đợi.
Chỉ cần Từ Hải Minh quay lại, cô sẽ đi theo chất
vấn, đúng vậy, chính là chất vấn! Dựa vào cái gì
mà lại phải nhốt cô nhiều ngày như thế này? Dù
sao, cô cũng không thể rời khỏi thủ đô được!
Đào Anh Thy dựa vào sô pha, mệt mỏi đến
mức thở cũng khó khăn, một bát nước như thế thì
có ích lợi gì cơ chứ?
Đã ba ngày cô không được ăn hạt cơm nào.
Không thể không nói, con người của tên Tư
Hải Minh này thực sự quá độc ác, hoàn toàn
không cho người khác cơ hội để thương lượng
Thật đáng sợ,
Đột nhiên hình ảnh đêm qua hiện lên trong
đầu, Đào Anh Thy sợ đến mức mở to mắt, trợn mắt lên.
Sau khi Tư Hải Minh ném cô vào phòng tắm
đã xảy ra chuyện khiến cô phải bất ngờ, cô say
đến mức đầu tóc bù xù còn phun nước vào người
Tư Hải Minh sao?
Trời ơi, Tư Hải Minh không giết cô, chắc chẳn
là do mạng cô quá lớn! Chứ không phải là do Tư
Hải Minh quá nhân từ đâu!
Đào Anh Thy sa sút tinh thần, nhằm mắt lại,
tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này…
Đào Anh Thy dựa đề
chết, sau đó lại nằm dài trên sô pha giả chết tiếp
vào ghế sô pha giả
Dù sao đợi đến khi Tư Hải Minh trở về vẫn còn
một chút thời gian, cô sẽ lấy cớ vì cơ thể yếu ớt
nên không thể ngồi dậy được
Đối với hành động tùy ý không chút phép tắc
đó của Đào Anh Thy, Quản gia Bào Điển cũng
không quan tâm đến nữa.
Sau hai lần theo dõi Đào Anh Thy đến Minh
Uyển có thể thấy rắng cô là một người không
được bình thường,
Ngài Hải Minh chưa bao giờ đưa một người
phụ nữ nào trở về Minh Uyển, bây giờ xuất hiện
Đào Anh Thy, nói là mập mờ thì cũng không đúng
lắm nhưng nói họ đơn giản là một đôi nam nữ
bình thường thì lại càng không.