Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào?

Chương 35




"Đồng Khiết, em cùng anh trở về Mạc gia được không?"

Trên bàn ăn tối, Mạc Thiệu Khiêm tìm cơ hội để nói. "Đã một thời gian anh không về nhà, anh muốn đưa em về gặp ba mẹ."

"Ừm."

Đồng Khiết đặt đũa xuống rồi thở dài. "Đi thôi, tôi ăn xong rồi, đi thôi."

Mạc Thiệu Khiêm vui mừng khôn xiết, hắn cùng cô ra ngoài xe, sau đó bảo tài xế lái xe trở về nhà họ Mạc.

Vừa vào cửa, hắn đã nhiệt tình kêu lên: "Ba, mẹ, con mang Đồng Khiết về gặp ba mẹ đây!"

"Thiệu Khiêm, Đồng Khiết! Các con về rồi sao?"

Cha Mạc hừ lạnh một tiếng, "Cuối cùng cũng chịu về nhà! Lâu như mới trở về, có phải là quên ông bà già luôn rồi không?”

Mạc Thiệu Khiêm vỗ lưng ông, cười nói: "Gần đây con phải hàn gắn mối quan hệ với Đồng Khiết, lại bận rộn với công việc, vì vậy bây giờ mới đưa cô ấy quay về."

Đồng Khiết hợp tác khoác tay hắn, cố gắng hết sức để giả vờ rằng họ đang yêu nhau trước mặt ông bà Mạc.

Vì chuyện ly hôn là không thể tránh khỏi, cô chỉ có thể hy vọng cha mẹ của Mạc Thiệu Khiêm sẽ luôn vui vẻ như vậy.

Bà Mạc cười hiền lành: "Được rồi được rồi, quan hệ của hai đứa bây giờ tốt như vậy, chúng ta có thể yên tâm rồi.

Suốt một ngày nay Đồng Khiết đi cùng Mạc Thiệu Khiêm để đóng vai vợ chồng, cuối cùng đợi ông bà Mạc vừa đi khỏi tầm mắt liền nói:

"Lát nữa tôi có việc phải làm, chúng ta về thôi."

"Em muốn làm gì?" Mạc Thiệu Khiêm hoảng sợ.

"Đi ra biển. Đừng đi theo tôi."

"Đợi đã! Đừng đi biển!"

Mạc Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy hai từ đó giống như một cây búa nặng nề đập vào tim hắn, khiến hắn run lên vì sợ hãi.

Không thể! Hắn không thể để mọi chuyện diễn ra như cũ được nữa!

Cổ tay Đồng Khiết bị Mạc Thiệu Khiêm kéo làm đau, cô khó hiểu nhìn hắn, "Anh quậy đủ chưa? Tôi đi biển nghỉ ngơi, anh không thả tôi ra, tôi báo cảnh sát. "

Mạc Thiệu Khiêm không sợ cô ấy gọi cảnh sát, nhưng hắn sợ cô sẽ chán ghét mình, cho nên hắn không còn cách nào khác ngoài việc để cô đi khỏi.

Đánh giá qua biểu hiện của Đồng Khiết, dường như cô không phải đang suy nghĩ điều dại dột.

Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn để đảm bảo an toàn, trước tiên hắn giả vờ rời đi, sau đó thừa dịp Đồng Khiết không quay đầu lại, bí mật đi theo, nhưng vẫn giữ với cô một khoảng cách nhất định.

Đồng Khiết đến nơi mà kiếp trước cô đã nh.ảy xuố.ng biển, chậm rãi bước đi.

Ngay sau đó, một người đàn ông đứng từ đằng xa vẫy tay với cô, gọi lớn: "Đồng Khiết!"

Đồng Khiết chạy thật nhanh tới, mím môi, trong mắt hiện lên nụ cười: "Ngôn Thuần?"

Mạc Thiệu Khiêm hô hấp hỗn loạn, chăm chú nhìn người đàn ông, hai mắt hắn đỏ ngầu, sắc mặt âm trầm như muốn gi.ết người.

Người đàn ông đó chính là Ngôn Thuần!

Anh mỉm cười, lịch sự đi đến bên cạnh Đồng Khiết, sau đó, cả hai trò chuyện rất vui vẻ!

Vẻ mặt của cô rất thoải mái, ánh mắt lấp lánh tia hạnh phúc khi nhìn Ngôn Thuần.

Mạc Thiệu Khiêm đứng cách đó không xa có thể nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng hắn tràn ngập sự tức giận và ghen tị.

Tại sao kiếp trước, Ngôn Thuần quyết định quay lại giành lấy Đồng Khiết bởi vì hắn đã ly hôn với cô, nhưng hiện tại, hắn không đồng ý ly hôn với Đồng Khiết, sao anh vẫn xuất hiện?

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay, lao nhanh về phía trước.

Hắn trực tiếp chặn phía sau Đồng Khiết, cười nửa miệng nói: "Anh Ngôn, đây là vợ của tôi, chúng tôi còn chưa ly hôn."

Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Thuần đầy vẻ kinh ngạc, anh nhướng mày, "Nhưng Đồng Khiết nói rằng cô ấy từ bỏ anh và đệ đơn ly hôn từ trước. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ đồng ý, vì vậy tôi đã bay đến đây vào đêm qua..."

Giọng nói của Đồng Khiết từ phía sau vang lên, "Đúng vậy, trong lòng tôi, cuộc hôn nhân này vốn chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Hơn nữa, Ngôn Thuần là bạn của tôi, Mạc Thiệu Khiêm, hình như anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, đúng không?"

Mạc Thiệu Khiêm sắc mặt tối sầm, "Cho dù em không yêu anh nữa, hiện tại anh cũng không muốn ly hôn với em, em vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ! Anh không cho phép em ở một mình với tên khốn đó. Hai người làm vậy là có ý gì? Còn không phải hẹn hò?”

Mạc Thiệu Khiêm có thể chịu đựng và tiếp tục nhượng bộ Đồng Khiết, nhưng hắn không thể chịu đựng được việc cô ở cạnh Ngôn Thuần, bởi vì anh giống như một con sói già vậy!

Ngôn Thuần nở một nụ cười, nhưng trong ánh mắt không có một tia ấm áp.

"Cái gì mà tên khốn? Mạc Thiệu Khiêm, anh ăn nói cho cẩn thận."

Đồng Khiết nhìn thẳng vào hắn, “Mạc Thiệu Khiêm, tình cảm muộn màng còn không bằng cỏ rác, trước đây tôi đã trả một cái giá đắt để yêu anh, tôi ước gì có thể móc trái tim mình ra trao cho anh, nhưng anh đối xử với tôi như thế nào?"

"Khi tôi bị tổn thương, anh có hỏi han tôi lấy một câu không? Anh có quan tâm đến tôi không?"

"Tôi cùng Ngôn Thuần gặp nhau, bàn chuyện quang minh chính đại, anh lại đi theo buộc tội tôi, giống như tôi đã làm chuyện có lỗi với anh vậy."

Mạc Thiệu Khiêm hoảng sợ lắc đầu, lẩm bẩm: "Không, không phải..."

Cô thở dài: "Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta không còn là trẻ con nữa, chúng ta phải trả giá cho hành động của mình. Anh đã bỏ rơi tôi ba năm trời, chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bị tổn thương, sẽ thất vọng, cũng sẽ đau lòng đến mức nào. Sau khi tích đủ thất vọng, tôi quyết định buông tay rồi.”

"Sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em, hết thảy đều vì em, sẽ không bao giờ để em buồn nữa, anh xin thề!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.