Điều duy nhất Ngôn Thuần không nói là anh đến đây hoàn toàn vì Đồng Khiết.
Là con trai của gia đình tài phiệt nhà họ Ngôn, anh đã được dạy cách chiến đấu trong thương trường và cạnh tranh với anh chị em của mình để giành tài sản gia đình từ khi còn nhỏ.
Trong thời gian ở Vĩnh Thành, Đồng Khiết đã cứu Ngôn Thuần, và cô là người phụ nữ dịu dàng nhất mà anh từng thấy.
Kể từ đó, người phụ nữ này đã cắm rễ trong trái tim Ngôn Thuần, trở thành ánh trăng sáng anh không dám chạm vào.
Ngôn Thuần nổi bật giữa nhiều người thừa kế, sau khi giành được quyền lực và sự giàu có, anh luôn không thể kiềm chế bản thân khi nghĩ đến những người phụ nữ xinh đẹp mà mình từng gặp khi còn trẻ.
Không phải là không có những người phụ nữ khác muốn tiếp cận Ngôn Thuần và làm mọi cách để anh ta hài lòng. Nhưng mà anh cảm thấy rằng dã tâm của họ quá lớn, hoàn toàn không giống những gì anh mong đợi.
Ngôn Thuần nghe nói Đồng Khiết đã kết hôn, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chôn vùi tình cảm dành cho cô tận sâu thẳm trong tim mình.
Thời gian trôi qua rất nhiều năm, cho đến khi cách đây không lâu, Ngôn Thuần nhìn thấy tin tức về việc họ ly hôn thông qua bạn bè.
Anh đã rất phấn khích, cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Ngôn Thuần gần như không thể chờ đợi để thu dọn hành lý để bay đến Vĩnh Thành.
Cuối cùng lại nhận được tin Đồng Khiết đã ch.ết từ bạn bè của cô.
Hứa Nguyệt đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện. ngôn tình hài
Ngôn Thuần không biết đã bao lâu rồi bản thân mới có cảm giác tức giận và tuyệt vọng như hiện tại.
Anh thậm chí bắt đầu hối hận tại sao mình không tìm Đồng Khiết sớm hơn.
Ngôn Thuần muốn trả thù Mạc Thiệu Khiêm, người đàn ông đã khiến người phụ nữ anh yêu đau khổ trong ba năm và cuối cùng phải t.ự s.át.
Nhưng vừa rồi, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định thay đổi cách báo thù.
Mạc Thiệu Khiêm đang tìm kiếm chiếc nhẫn và đã phát đ.iên lên trong đám tang.
Điều này khiến Ngôn Thuần có một suy đoán nực cười, đó là Mạc Thiệu Khiêm thực sự yêu Đồng Khiết.
Nếu đã là như vậy, hãy để người đàn ông đó nếm trải mùi vị của sự hối hận.
Hắn sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời mình để ăn năn, rơi vào sự tự trách và tuyệt vọng.
Vì vậy Ngôn Thuần nói: "Nếu anh muốn chiếc nhẫn, anh phải bán tập đoàn Vạn Hoa cho tôi. Nếu anh muốn giữ lại Vạn Hoa, vậy đừng mong lấy lại chiếc nhẫn này."
Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm lạnh như băng.
Cuối cùng, hắn vẫn lắc đầu, "Tôi sẽ không bán Vạn Hoa."
Mặc dù chiếc nhẫn có ý nghĩa kỷ niệm, nhưng nó không thể so được với di sản mà mẹ của Đồng Khiết để lại, thứ mà cô luôn ra sức bảo vệ khi còn sống.
Nét mặt của Ngôn Thuần có chút biến đổi, nhưng anh không có vẻ gì là ngạc nhiên.
"Đúng rồi, Mạc tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh, khi nào anh rảnh, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện được không?"
"Có thể."
Ngôn Thuần và Mạc Thiệu Khiêm đã hẹn gặp nhau tại nhà hàng Tianya do Mạc thị điều hành vào cuối tuần sau. Nói xong, anh rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm trở về phòng làm việc đến rất khuya.
Hắn cố gắng lao đầu vào công việc để xoa dịu tâm trạng khó chịu của mình, nhưng hình như không có tác dụng.
Nhìn thấy đã mười một giờ rưỡi tối, trong tiềm thức hắn nghĩ rằng mình nên nhanh chóng trở về trước mười hai giờ.
Một giây sau, hắn nhớ ra không có ai đợi mình ở nhà, trong lòng chìm xuống đáy vực.
Mạc Thiệu Khiêm đi tắm, sau đó nằm xuống chiếc giường mà Đồng Khiết đã ngủ trước đó, mùi hương quen thuộc chờn vờn quanh sống mũi hắn.
Trước khi Đồng Khiết t.ự t.ử, tấm chăn duy nhất cô chưa vứt đi vẫn còn vương mùi tóc cô.
Mạc Thiệu Khiêm trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Hắn bị mất ngủ và đau đầu, dù cho dì Trần đã mang đến rất nhiều dầu thơm giúp ngủ ngon, nhưng Mạc Thiệu Khiêm lại chỉ cảm thấy mùi tinh chất công nghiệp, thứ khiến người ta hoa mắt, chóng mặt hơn.
Hắn bắt đầu nhớ đến hương thơm mà Đồng Khiết tự làm, và hương thơm tươi mát của những bông hoa cô tự tay hái.
Cô đã cùng Mạc Thiệu Khiêm lên giường đi ngủ và thức dậy vào mỗi buổi sáng sớm.
Chỉ bằng cách ngửi thấy hơi thở của Đồng Khiết, hắn mới có thể xoa dịu tâm trạng bồn chồn của mình.