Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là Chồng

Chương 9




Không biết là do Lâu Cẩm Thiêm nói cho Dương Nhược Thanh yên tâm, hay là do viết thơ tình, dần dần, trước mặt người khác nàng đối với Lâu Ngữ Tuyết nóng bỏng.

Hai người thường xuyên ở trong giờ học nhìn nhau cười, làm nhiều học sinh khác không khỏi nghi hoặc, gần đây phu tử như thế nào đang dạy lại cười rộ lên. Hai người ngồi củng nhau ở nhà ăn, Dương Nhược Thanh thường thường sẽ hỏi Lâu Ngữ Tuyết có hay không ăn no mặc ấm, Lâu Ngữ Tuyết vẫn không hài lòng.

Không hài lòng không ở chuyện khác, chính là Hà Kiện đang ngồi bên cạnh, sau khi hai ngươi đính hôn, Lâu Ngữ Tuyết đối với Hà Kiện né tránh không muốn thấy, thậm chí không muốn mọi người xung quanh nhắc tới, tựa hồ chỉ có Lâu Ngữ Tuyết khẩn trương, nàng nhìn Dương Nhược Thanh không thấy có biểu hiện không vui, nàng nhịn không được hoài nghi, Dương Nhược Thanh có hay không quan tâm nàng.

Dương Nhược Thanh lớn tuổi hơn căn bản không muốn để ý chuyện Hà Kiện, theo thái độ Lâu Ngữ Tuyết, nàng xác định Hà Kiện căn bản không có uy hiếp, cần gì phải làm loạn, dù có người nhắc tới nàng cũng cảm thấy bình thường.

Nàng nhưng thật ra lo lắng học sinh kia, cùng học trong lớp mình, là nhà Lễ bộ Thị lang Tam công tử Trần Dương, lịch sự tuấn tú, giao tình tốt với Lâu Ngữ Tuyết, thường xuyên cùng chơi đùa với nhau, hai người là quan hệ thanh mai trúc mã, thân mật, Lâu Ngữ Tuyết thường thường nhéo mặt Trần Dương, Dương Nhược Thanh nhìn thấy nàng đối với Trần Dương bất đồng với nàng, nên cũng không biểu lộ gì.

Dương Nhược Thanh bình thường cũng chỉ quản Trần Dương có hay không động tác lớn mật, sớm đem Hà Kiện quăng khỏi đại não, ai ngờ ngược lại làm Lâu Ngữ Tuyết hiểu lầm.

Một lần nữa, không biết là người nào nhiều chuyện chạy đến trước mặt Dương Nhược Thanh nói rằng

" Phu tử, hiện tại Hà Kiện lượn quanh đi tìm Lâu Ngữ Tuyết, ngươi nói có đúng hay không có tật giật mình nha! "

Lâu Ngữ Tuyết đứng bên cạnh, nàng phản ứng đầu tiên nhìn xem vẻ mặt Dương Nhược Thanh, chỉ thấy Dương Nhược Thanh như trước một bộ phong khinh vân đạm, cười híp mắt làm Lâu Ngữ Tuyết nổi trận lôi đình, lập tức xụ mặt xuống, Dương Nhược Thanh cũng nhìn ra không đúng, nói dăm ba câu rồi đuổi mấy người học sinh bên người đi.

" Làm sao vậy? " Dương Nhược Thanh đưa tay nắm tay Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Ngữ Tuyết không có né tránh

" Nàng có quan tâm ta hay không?"

" Nếu ta làm cho nàng suy nghĩ như vậy, thật sự do ta làm không tốt " Dương Nhược Thanh nghĩ Lâu Ngữ Tuyết là cố tình gây sự. Nàng biết mình cố kỵ nhiều lắm, đối với Lâu Ngữ Tuyết có chút lãnh đạm. Dương Nhược Thanh nói lời này làm Lâu Ngữ Tuyết không biết nói gì, nàng không biết là yêu cầu rất cao, còn Dương Nhược Thanh thực sự làm không tốt, suy nghĩ một chút cảm giác ủy khuất, rốt cuộc rơi lệ.

" Phu tử! Lâu Ngữ Tuyết khóc! " Trong lớp học có người tinh mắt thấy, sợ Dương Nhược Thanh không nhìn thấy, la lớn

Dương Nhược Thanh hướng học sinh kia gật đầu, đứng dậy, kéo Lâu Ngữ Tuyết đi ra lớp học, Dương Nhược Thanh tìm một chỗ không có ai, nhẹ nhàng ôm hông của Lâu Ngữ Tuyết

" Xin lỗi, ta lại để cho làm nàng khóc "

" Nàng luôn luôn đối với ta lúc lạnh lúc nóng " Lâu Ngữ Tuyết lên án việc mình bất mãn

" Đó là ta không muốn làm cho chính mình hãm được quá sâu. Nàng còn trẻ, nàng còn chưa đi đi ra bên ngoài nhìn thế giới tốt đẹp. Nàng tốt như vậy, nàng sau đó phát hiện có người so với ta tốt hơn nhiều, ta sợ lúc đó ta không thể buông tay, hại hai người "

Đây chính là sự lo lắng của Dương Nhược Thanh, nhất là gia đình Lâu Ngữ Tuyết, nàng không giống nữ tử nhà bình thường, nàng sẽ đi khắp nơi, nàng sẽ ra nước ngoài, nàng sẽ thấy nhiều người, gặp gỡ rất nhiều người, cũng sẽ có rất nhiều người thích nàng.

" Ta thích nàng, cũng không phải vì nàng tốt. Dù hiện tại ở trong thư viện nhiều người tốt. Ta chỉ thích nàng, chỉ là bởi vì ta thích nàng " Lâu Ngữ Tuyết xúc động nói, Dương Nhược Thanh trong lòng không có bao nhiêu xúc động, nàng lo lắng, nghe Lâu Ngữ Tuyết nói vài câu có thể giải quyết, cũng chỉ gật đầu, tự mình biết.

Lâu Ngữ Tuyết cũng không phải ngốc, nàng biết Dương Nhược Thanh lo lắng, nàng cũng hiểu được Dương Nhược Thanh lo lắng như vậy. Dương Nhược Thanh là một lòng, bởi vì muốn làm phu tử, có thể kiên trì mười năm khổ học, nàng khát vọng Dương Nhược Thanh cưng chiều nhưng lúc này nàng hiểu được, mình phải thay đổi, Dương Nhược Thanh ôm càng chặt, sẽ càng đau.

Nếu muốn cải biến hai người cục diện bây giờ, chỉ có hai con đường. Một: chờ, đợi hai người thành thân, đợi nàng hiểu chính mình vĩnh viễn sẽ không rời đi. Hai: Động phòng.

Dương Nhược Thanh cũng không biết Lâu Ngữ Tuyết trong một thời gian ngắn suy nghĩ nhiều như vậy, âm thầm làm ra quyết định. Lâu Ngữ Tuyết nghĩ căn bản không chờ được, hiện giờ mới đính hôn không lâu, Dương Nhược Thanh mới thích ứng, nếu buộc nàng nhanh chóng thành thân khẳng định không được.

Biện pháp thứ hai nghĩ dến cũng thích hợp, chuyện Dương Nhược Thanh lo lắng vậy nếu động phòng trước, nàng liền yên tâm. Việc này không chỉ Dương Nhược Thanh yên tâm nàng cũng vậy, dựa vào tính tình Dương Nhược Thanh, nếu là hai người động phòng thì ván đã đóng thuyền, như vậy nàng mới yên tâm ra ngoài học kinh doanh.

Lâu Ngữ Tuyết nghĩ cái gì làm cái đó, hai người đang ở tư thế ôm nhau, quay đầu hôn lên. Dương Nhược Thanh đang xem Lâu Ngữ Tuyết đã ổn chưa, ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết làm động tác như thế, sửng sốt một chút rồi đáp lại.

Bình thường, tuy là Lâu Ngữ Tuyết bắt đầu, càng về sau đổi thành Dương Nhược Thanh dẫn dắt Lâu Ngữ Tuyết, hôm nay Lâu Ngữ Tuyết nhiệt tình làm Dương Nhược Thanh có chút đỡ không nổi, trong đầu mơ hồ, thẳng đến khi Lâu Ngữ Tuyết Lâu Ngữ Tuyết nắm tay nàng để trước ngực mình, Dương Nhược Thanh giật mình lập tức rút tay về, cảm giác có chút quá kích, đỏ mặt không biết làm gì cho phải

" Giờ học sắp bắt đầu, nhanh trở về thôi "

Lâu Ngữ Tuyết biết chính mình quá gấp gáp, không trách Dương Nhược Thanh không hiểu phong tình, đồng thời cảm thấy xấu hổ sợ Dương Nhược Thanh xem thường, len lén nhìn Dương Nhược Thanh trên mặt chỉ có ý xấu hổ liền yên tâm. Hai người sửa soạn rồi hướng học đường đi, trên dọc đường mặc dù không nói gì nhưng cảm thấy tốt hơn nhiều.

Dương Nhược Thanh không phát hiện việc kỳ lạ này, nhưng Lâu Ngữ Tuyết không chịu bỏ qua, trong lòng suy nghĩ kế hoạch của mình như thế nào hoàn thành thuận lợi.

Giờ học này cũng không phải Dương Nhược Thanh dạy, Lâu Ngữ Tuyết một chữ cũng không nghe, tâm trí chỉ suy nghĩ mưu kế của mình, thậm chí có ý niệm cho thuốc mê vào rượu.

Giờ học kết thúc, Lâu Ngữ Tuyết đã hạ quyết tâm, trước hết để cho Dương Nhược Thanh vào ở Lâu phủ mới được.

Hết giờ tan học, hai người theo lẻ thường đi về cùng nhau. Lâu Ngữ Tuyết nhịn không được mở miệng

" Nhược thanh, cha mẹ ta đều đi nước ngoài "

" Thật sao? Nàng ở nhà một mình phải cẩn thận " Dương Nhược Thanh không biết vợ chồng Lâu gia đi nhanh như vậy, thật giống tới như gió đi cũng như gió.

" Nàng ở lại với ta đi " Lâu Ngữ Tuyết chủ động đưa ra yêu cầu này, nàng nhìn Dương Nhược Thanh có chút do dự, nàng bỉu môi nhíu mày bày ra bộ dáng đáng thương nhìn Dương Nhược Thanh, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Dương Nhược Thanh. Mỗi khi nàng như vậy, Dương Nhược Thanh không thể từ chối yêu cầu của nàng, lần này cũng như vậy.

Trên đường trở về, Lâu Ngữ Tuyết rất là đắc ý, Dương Nhược Thanh âm thầm ảo não cái gật đầu này, làm thế nào mở miệng nói cha mẹ mình.

Không đợi Dương Nhược Thanh suy nghĩ tìm cách, hai người đã đến trước cửa Dương gia. Dương Nhược Thanh khó khăn hướng mẹ nói, không ngờ Dương phu nhân không chút nghĩ ngợi đồng ý

" Con gái độc thân ở nhà một mình không an toàn, con đi qua ở cùng cũng tốt "

Lâu Ngữ Tuyết nói chuyện khéo léo cùng Dương phu nhân trò chuyện giết thời gian, nàng nói những điều Dương phu nhân thích nghe, khen nàng nuôi dạy một trai một gái tốt như thế, Dương phu nhân cùng Lâu Ngữ Tuyết trò chuyện dường như quên luôn Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh cũng chỉ tự mình thu thập đồ đạc.

Đến Lâu phủ, Lâu Ngữ Tuyết như thế nào để Dương Nhược Thanh ở phòng dành cho khách?. Lôi kéo Dương Nhược Thanh vào phòng của mình, bắt đầu suy nghĩ buổi tối nên bắt Dương Nhược Thanh thế nào.

Hai người lên gường nằm, Dương Nhược Thanh nằm dán mép giường, nhìn như muốn rớt xuống sàn nhà, Lâu Ngữ Tuyết không dám dựa vào nàng, nửa thân thể dựa vào làm bộ dáng thương tâm nói

" Phu quân, vợ đáng sợ như thế sao? "

Dương Nhược Thanh đầu tiên bị Lâu Ngữ Tuyết nói một tiếng " Phu quân " Sợ đến run một cái, lại bị ánh mắt Lâu Ngữ Tuyết trêu chọc nhìn có chút ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là nhích người vào trong, hóa ra Lâu Ngữ Tuyết đang chờ đợi mình sao!

" Phu quân, gường ta rất lớn, nàng sao cách ta xa như vậy, ở giữa cũng có thể nằm hai người " Lâu Ngữ Tuyết đưa tay ra cũng không đụng được Dương Nhược Thanh, oán trách nói.

" Nàng muốn làm gì " Dương Nhược Thanh tính toán nhích vào, đã bị Lâu Ngữ Tuyết kéo thẳng vào, Dương Nhược Thanh mở to hai mắt, hai tay ôm chăn che trước ngực.

Lâu Ngữ Tuyết mất hết kiên nhẫn, liếc mắt nghiêng người trực tiếp ngồi trên người Dương Nhược Thanh

" Động phòng "

"Chúng ta còn chưa thành thân! " Dương Nhược Thanh gắt gao bảo vệ quần áo của mình, trốn tránh tay Lâu Ngữ Tuyết muốn lột quần áo.

" Hiện giờ chưa thành thân nhưng có thể làm trước để có kinh nghiệm. Huống chi chúng ta đã đính hôn " Lâu Ngữ Tuyết căn bản không quản những chuyện này, nàng thấy không cởi quần áo Dương Nhược Thanh được, quay sang tự mình cởi.

"Nàng thế nào đột nhiên muốn... " Dương Nhược Thanh thực sự nói không nên lời, nàng đưa tay ngăn cản Lâu Ngữ Tuyết cởi quần áo, thấy không ngăn được, chính mình dứt khoát nhắm mắt lại.

"Ta sao lại đột nhiên? Nàng xem ta cũng mười bảy tuổi, trong trường cũng có nhiều người đã thành thân và có con, mẹ ta lúc mười bảy đã có ta! " Lâu Ngữ Tuyết nhanh chóng cởi từng mảnh vải xuống, thấy Dương Nhược Thanh nhắm hai mắt, liền lấy tay cạy mí mắt Dương Nhược Thanh

" Nàng mau mở ra, bằng không ta cởi sạch "

"Mười bảy tuổi còn sớm, còn sớm, chúng ta còn nhiều thời gian, không được nóng nảy nhất thời " Dương Nhược Thanh không ngừng lắc đầu, nỗ lực thoát khỏi Lâu Ngữ Tuyết cạy mí mắt. Lâu Ngữ Tuyết lười cùng nàng nói lời vô ích, chiêu thứ nhất không được, lập tức có chiêu thứ hai, cả người dán chặt Dương Nhược Thanh.

Dương Nhược Thanh nhắm mắt, trên người cảm giác mẫn cảm, tuy là không nhìn thấy nhưng đường cong trên người Lâu Ngữ Tuyết như hiện rõ ở trước mắt.

" Nàng không nên ép ta, ta sẽ không nhịn được " Dương Nhược Thanh trở mình, đem Lâu Ngữ Tuyết đặt ở dưới thân, vừa muốn đứng dậy Lâu Ngữ Tuyết đã ôm cổ nàng ở trên môi hôn một cái

" Ta bao giờ nói nàng nhịn? Nàng không thể nhịn được mới tốt! ".

"Ngày thành thân chúng ta sẽ động phòng không tốt sao, bây giờ bộ dáng chật vật như vậy "

Dương Nhược Thanh khuyên bảo không được, nói sang chuyện khác, Lâu Ngữ Tuyết nghe xong quả nhiên có chút chần chờ, nhưng chỉ thoáng qua

" Chờ ngày ấy thành thân ngươi quên chuyện phát sinh hôm nay " Nói xong liền hôn lên.

Dương Nhược Thanh không giãy dụa nữa, chậm rãi có đáp lại, thừa dịp Lâu Ngữ Tuyết buông lỏng, lập tức trốn thoát, đứng ở đầu giường nhắc nhở nói

" Nàng làm như vậy lần nữa ta sẽ trở về! "

" Ta đều lột sạch cho nàng nhìn, nàng không muốn, chẳng lẽ ta rất kém cỏi! " Lâu Ngữ Tuyết nằm ở trong chăn tức giận.

" Không có không có, ta chẳng qua là cảm thấy nàng không cần thiết dùng phương pháp như vậy ổn định quan hệ chúng ta " Dương Nhược Thanh vội vã ngồi trên gường nói.

Một ngày phát sinh chuyện này, Dương Nhược Thanh nghĩ biết dụng ý Lâu Ngữ Tuyết, tự nhiên là đau lòng được không được, nhưng là nàng cũng biết, nếu như thật sự xảy ra, Lâu Ngữ Tuyết sau này như trước có khúc mắc.

" Ai nói với nàng ta muốn ổn định quan hệ của chúng ta, ta chính là thực sự muốn! " Lâu Ngữ Tuyết có chút dỗi muốn cãi lại, lại phát hiện mình nói lời này có chút xấu hổ, nghĩ tới chuyện vừa rồi càng xấu hổ không ngớt, liền trốn ở trong chăn không chịu ra.

"Nương tử, lần sau đừng khảo nghiệm tiểu nhân như vậy." Dương Nhược Thanh thấy nàng cũng không có ý tứ vừa rồi, mới lại chui vào chăn, từ phía sau lưng ôm lấy Lâu Ngữ Tuyết.

"Nàng trước tiên buông ra, ta muốn mặc quần áo." Cười cùng một tiếng nương tử làm Lâu Ngữ Tuyết hết giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.