Một Ngày Dài Bằng Ba Thu

Chương 88: Phiên Ngoại 7: Tiếc nuối của năm ấy




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thu Thu nhớ đến ngày hôm đó, ngày mà cô đi tỏ tình.

Hôm ấy là một ngày mây đen mờ mịt, tuy rằng là ngày nghỉ nhưng tiết trời âm um, khiến người không thoải mái.

Ôm vé xe lửa mua bằng tiền dành dụm trong ngực, cô vừa thấp thỏm vừa căng thẳng.

Âm thanh xe lửa ồn ào khiến cô không ngủ được yên cả quãng đường dài. Sáng sớm ngày thứ ba, sau mấy chục giờ không được nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng tới được cổng của học viện vật lý X.

Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng không thể che giấu được sự kích động của cô, đứng ở cổng trường to đến thế, cô hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân mình đi theo nhóm học sinh, bước đến vườn trường nơi có người cô ngày đêm mong nhớ.

Sau khi hỏi đường vài bạn học, Lương Thu Thu mất rất nhiều công sức mới tìm hiểu được ký túc xá của Hứa Gia Ninh.

Kỳ lạ chính là mỗi khi cô dò hỏi về thông tin của Hứa Gia Ninh, các bạn học đều nhìn cô tỏ ra vẻ đồng cảm.

Tiếc nuối, đáng thương.

Quái dị thật sự, cô tiếp tục hỏi tại sao họ lại có biểu tình như vậy, bọn họ xấu hổ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân có việc rồi sau đó vội vàng rời đi.

Trong lòng không ngừng nảy sinh nghi ngờ, nhưng sự nghi ngờ này cũng không thể ngăn bước chân của Lương Thu Thu, đến lúc cô tới ký túc xá của Hứa Gia Ninh đã là giữa trưa.

Cô không có số điện thoại của Hứa Gia Ninh, đành phải nhờ người quản lí kí túc xá gọi anh giúp cô.

Người quản lí kí túc xá là một phụ nữ tầm độ trung niên, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen, lắc đầu, giúp cô gọi người.

Lương Thu Thu đi dạo vài vòng ở phía dưới ký túc xá, không ngừng chuẩn bị bản thảo trong lòng mình, đợi lát nữa gặp được Hứa Gia Ninh nên thổ lộ như nào, nếu cậu ấy đáp ứng rồi thì mình nên thể hiện như thế nào, nếu cậu ấy cự tuyệt thì nên rời đi như thế nào mới ngầu.

Quay đi quay lại không biết bao nhiêu vòng, càng đi càng nhanh, tâm tình theo tiếng bước chân của bản thân mà ngày càng khẩn trương hơn.

"Cô tìm Hứa Gia Ninh sao?"

Giọng nam phá vỡ sự căng thẳng trong không gian, Lương Thu Thu xoay người, nam sinh mặc đồ thể dục đen trắng, ngũ quan sắc bén, mang theo cảm giác không dễ tiếp cận.

"Cậu là?"

Lương Thu Thu nhìn cậu ta, nghi ngờ.

Nam sinh tỏ vẻ phiền chán không kiên nhẫn, tựa hồ như sự xuất hiện của cô làm cậu ta bối rối, khiến cậu ta vô cùng phiền não.

"Đến tỏ tình sao?"

Gương mặt nhỏ của Lương Thu Thu thoáng chốc ửng đỏ.

Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nam sinh, cô ngượng ngùng xoay đầu đi, tiếng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đúng vậy  "

Nam sinh mím môi, vẻ bực bội hiện rõ trên gương mặt. "Đừng đến tìm cậu ấy nữa."

"Cái gì?"

Trong lòng căng thẳng, ngượng ngùng vốn có lại rút đi, cô khẩn trương nhìn nam sinh kia.

Nam sinh nhìn cô hồi lâu, như đánh giá, như muốn nhìn rõ cô.

"Vì sao... lại không cho tôi tìm cậu ấy?" Lương Thu Thu thấy cậu ta chậm chạp không nói gì liền truy vấn cậu ta.

Nam sinh thở dài, "Cậu ấy sẽ không thích cậu đâu." Trong lòng rầm một tiếng, giống như có gì đó rơi xuống. "Cậu ấy... đã thích ai rồi sao?"

Yết hầu khô khốc như đã lâu không được uống nước, âm thanh trầm thấp khàn khàn.

"Đúng vậy."

Nam sinh không chút do dự thừa nhận.

"Ai vậy?" Lương Thu Thu chua từ bỏ ý định, quyết định hỏi cho ra lẽ.

Nam sinh chán ghét trừng mắt nhìn cô, "Tôi đây." "..."

Một trần gió lạnh thổi qua, Lương Thu Thu, "Đừng giỡn nữa mà." Nam sinh cười lạnh một tiếng, "Làm sao? Kì thị gay?"

"Tôi không có ý kì thị gay." Cô vội vàng giải thích, "Tôi chỉ là..."

Nam sinh ngắt lời cô, "Chỉ là không tin cậu ấy là gay?" "Cậu ấy, cậu ấy không giống gay."

Cô yếu đuối trình bày nguyên nhân mình nghĩ vậy.

Nam sinh hừ lạnh, "Cậu là gì của cậu ta, cậu ngủ dưới gầm giường nhà cậu ta sao? Sao biết được cậu ấy không phải gay, cậu chỉ là bạn học của cậu ấy thôi, đừng có tự cho mình là đúng."

Lương Thu Thu bị cậu ta nói đến á khẩu.

"Cậu không cần đến quấy rầy bạn trai tôi, một cô gái như cậu có biết xấu hổ không thế?"

Lời nam sinh tựa như con dao sắc bén, từng nhát cứa vào trái tim cô, cô ủy khuất khổ sở, vành mắt không nhịn được phiếm hồng, cô nghẹn ngào biện giải cho bản thân, "Tôi không có quấy rầy cậu ấy."

Cô không có, chưa từng có, cho dù là có QQ, cô cũng chưa nói chuyện cùng cậu được mấy câu, cậu ta dựa vào cái gì mà nói cô như vậy.

Nhìn Lương Thu Thu lã chã chực khóc, nam sinh tựa hồ phát giác ra mình có hơi quá đáng, cậu ta mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, "Gia Ninh bảo tôi xuống đây, cậu ấy không muốn gặp cậu."

Lương Thu Thu không cam lòng, cô bắt được tay nam sinh kia, "Cậu ấy không thích tôi, cậu bảo cậu ấy xuống đây để từ chối tôi được

không?"

Dây dưa nhiều cũng không tốt.

Không bằng thừa dịp này khiến cô hết hy vọng hoàn toàn.

Nam sinh nghe xong lời này, dùng sức ném tay cô ra, "Đã nói rồi, cậu ấy không muốn gặp cậu, cậu làm gì mà cứ lì lợm la liếm, chẳng lẽ cậu cho rằng cậu ấy xuống đây gặp cậu thì sẽ thay đổi chủ ý sao? Không, cậu ấy sẽ chỉ làm cậu thêm tuyệt vọng thôi."

"Nhưng tôi chỉ muốn gặp cậu ấy, chỉ một lần, một lần thôi được không?"

Lương Thu Thu cầu xin, cô biết khả năng thành công của mình rất thấp, nhưng chỉ cần gặp được cậu ấy, cô đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Cô không ngại cậu sẽ cự tuyệt mình bằng những lời nói vô tình.

"Nữ sinh các cậu có phiền quá không vậy?" Nam sinh lớn tiếng mắng một câu, hững học sinh sôi nổi ra vào ký túc xá nam sinh sôi nổi hóng hớt tò mò nhìn về phía họ.

"Cậu ấy chán ghét cậu, chán ghét những nữ sinh như các cậu đó, đời này cậu ấy cũng không có khả năng thích cậu."

Nam sinh không thể nhìn được nữa, to giọng rống vào mặt cô.

Lương Thu Thu sững sờ tại chỗ, nhất thời không phản ứng được. Nam sinh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô, "Về đi."

Nói xong, cậu ta cũng không quay đầu mà quay trở lại ký túc xá.

Những nam sinh vừa vận trở về ký túc xá nhìn thấy một màn này, thở dài lắc đầu, những cảnh tưởng như này bọn họ đã vô số lần.

Lương Thu Thu ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu cũng không động đậy.

Dì quản lý ký túc xá đi ra khuyên cô, "Cô gái, trở về đi, ở đây lạnh lắm."

Lương Thu Thu tựa như người chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, "Dì ơi, dì giúp con gọi cậu ấy thêm lần nữa được không.

Dì quản lý hận rèn sắt không thành thép, "Cô gái à, cậu nhóc kia lớn lên đẹp trai nhưng thật sự cậu ta không thích nữ sinh đâu, quanh năm suốt tháng cự tuyệt hết người này đến người kia, con cần gì phải như thế, lấy nhan sắc của con, tùy tiện vẫy tay thì hàng xếp dài từ đây tới thành Tây cũng được mà."

Lương Thu Thu rũ mắt, thấp giọng nói: "Nhưng con chỉ muốn cậu ấy."

Dì quản lý trừng mắt, "Ai da, cô gái nhỏ này cũng si tình thật đấy."

Lương Thu Thu không nói chuyện, gió lạnh thấu xương thổi bay sợi tóc trên trán, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết lại không được ngủ đủ trong thời gian dài, vành mắt chuyển đen, nhìn mười phần tiều tụy.

Dì quản lý tức giận cô không nghe vào lời khuyên của bà, nhưng vẫn giúp cô gọi lại cho Hứa Gia Ninh lần nữa.

Nhưng lần nào câu trả lời cũng chỉ có một, bảo cô trở về đi. "Cô gái à, con nghe rồi đấy."

Lương Thu Thu trầm mặc gật đầu.

Dì quản lý thở dài, "Vậy bây giờ cháu đi về sao?" "Không ạ."

Dì quản lý: "Sao cơ?"

Bà cho rằng mình đang nghe nhầm.

"Con muốn gặp cậu ấy, chỉ nhìn một cái liền đi." Cô đảm bảo với dì quản lý, "Thật ạ, con thề."

Dì quản lý tức giận đến mức không biết nói sao mới tốt: "Con muốn gặp cậu ta như thế nào?"

"Con chỉ ngốc ở chỗ này thôi, chờ cậu ấy xuống dưới, nhìn một cái rồi con sẽ đi, chỉ là nếu cậu ấy không muốn thấy con, con sẽ tránh dưới tàn cây, trộm nhìn một cái, thật sự, con chỉ nhìn trộm một cái thôi."

Dì quản lý bị sự cố chấp của cô đánh bại, "Được rồi, dì không quản con, con muốn thế nào liền làm thế đó."

Không thể nào giải thích được sự bướng bỉnh của những người trẻ tuổi này, dì quản lý thở phì phì rồi đi.

Lương Thu Thu nói "tạm biệt" với bà, bà vẫn tức giận quay đầu nhìn gương mặt cô gái nhỏ, lại lần nữa thở mạnh rồi đi.

Tháng 10 ở thành phố X, độ ấm chỉ có khoảng 11, 12 độ, cô lại từ phương Nam đến đây, đồ mặc không đủ ấm, gió lạnh thổi đến, lạnh đến mức run rẩy.

Vì giữ ấm cho bản thân, cô không ngừng chạy chậm từng bước ở dưới ký túc xá, "rột rột", tiếng đói bụng vang lên, cô dừng những bước chân của mình lại, sờ sờ vỗ vỗ cái bụng.

Đói khát rét lạnh đan xen, cô cảm giác chính mình giờ phút này tựa như người lang thang không có nhà để về, đứng trong gió lạnh đợi chờ người khác bố thí.

Nhưng mà, "bố thí" mà cô cần không phải là tiền tài, mà là cái nhìn thoáng qua của Hứa Gia Ninh.

Thứ tình yêu này, cũng rất biết tra tấn người khác.

Cô cười cười, cười chính bản thân mình quá ngốc nghếch, cười tấm lòng của bản thân.

Thời gian bất tri bất giác trôi đi, cô chờ ở cửa từ trưa đến khi mặt trời xuống núi cũng không chờ được sự xuất hiện của Hứa Gia Ninh, thật sự lạnh quá, cô chịu không nổi, trộm chạy đến vành đai xanh ở phía bụi cổ rồi ngồi xổm xuống, nương vào bụi cỏ chắn đi một ít gió lạnh.

"lộc cộc lộc cộc"

Nam thanh niên đạp xe bên lề đường, không cẩn thận xông lên vành đai xanh.

"A "

Lương Thu Thu phát ra tiếng hô đau.

"Má ơi, cậu ngồi trong bụi cỏ làm gì? Muốn trộm đồ của ký túc xá bọn tôi sao?"

Nam thanh niên vất vả một hồi mới giữ vững được xe đạp, thấy người bị tông là một nữ sinh nũng nịu, thần sắc cậu ta liền hoảng sợ.

"Cậu không sao chứ?" Cậu ta ném xe, ngồi xổm xuống nâng Lương Thu Thu lên.

Lương Thu Thu xưa xưa tay, "Không có việc gì, chỉ cán ngang qua ngón chân tôi một ít thôi."

"Cán ngang ngón chân? Cậu có muốn đi bệnh viện xem thử không?" "Không cần, tôi còn có việc."

Lương Thu Thu lập tức cự tuyệt đề nghị của nam sinh kia.

Nam thanh niên: "Có việc sao? Việc đó có quan trọng lắm không? Vẫn là nên đi bệnh viện trước đã."

"Tôi, tôi chờ người." Lương Thu Thu lắp bắp nói.

Nam thanh niên nhướng mày, "Không phải là chờ Hứa Gia Ninh chứ?."

"Sao cậu biết được?" Lương Thu Thu trừng lớn hai mắt.

Nam thanh niên nhún nhún vai, "Phần lớn nữ sinh đến ký túc xá này có hơn 99% là chờ Hứa Gia Ninh, 1% còn lại là nam sinh."

"..."

"Sợ sao? Bình thường mà, nghe nói Hứa Gia Ninh là gay." "Các cậu... đều biết sao?"

"Chuyện của Hứa Gia Ninh cả cái học viện vật lý này ai mà không biết."

"Cậu ấy vẫn cứ nổi tiếng như vậy thôi."

"Em gái này, nếu không thì tôi giúp cậu gọi cậu ấy nha? Tôi ở cách vách kí túc xá cậu ấy."

"Được không?" Lương Thu Thu kinh hỉ đan xen, nhưng rất nhanh lại uể oải: "Vẫn là thôi đi, cậu ấy nói cậu ấy không muốn nhìn thấy tôi."

"Ha, thấy mặt chứ có định ăn cậu ta đâu, cậu ta sẽ keo kiệt đến thế sao? Cậu chờ ở đây, tôi đi gọi cậu ta xuống."

Nam thanh niên nhanh như chớp chạy mất, xe đạp của bản thân cũng mặc kệ, Lương Thu Thu đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào mới ổn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.