(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, trong chớp mắt đã đến hôn lễ của Hứa Gia Ninh cùng Lương Thu Thu.
Vì mang thai nên khoảng thời gian này cô rất thích ngủ, sáng sớm chuyên viên trang điểm đến thì hai mi mắt cô còn đang đánh nhau không muốn mở ra.
Vất vả dùng hết sức bình sinh để bò dậy từ giường ngủ, mặc kệ chuyên viên trang điểm bôi bôi trát trát, không tới một lúc Lương Thu Thu lại ngủ.
"Thu Thu, Thu Thu."
Bả vai nhẹ nhàng bị đẩy, Lương Thu Thu bừng tỉnh từ giấc mộng, "Sao vậy, cần phải đi rồi sao?"
"Thu Thu, không phải đi ra ngoài, cậu nên đi thay quần áo." Đa Đa xách theo một cái váy cưới, gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Cô uể oải ỉu xìu quét mắt nhìn, trong phòng hiện tại đang có 6 phù dâu.
Nhóm phù dâu liếc nhìn nhau, cô gái có thân hình tương đối đầy đặn nhẹ nhàng nói: "Thu Thu, nghe nói tân lang sẽ đón dâu lúc 12 giờ trưa, hiện tại mới 9 giờ, cậu có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
"Có được không?" Lương Thu Thu nhìn về phía chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm suy nghĩ, nói: "Chỉ có thể ngủ một lúc thôi, đã tạo kiểu tóc rồi, nếu nằm ngủ không thoải mái thì tóc sẽ bị rối, nếu phải chỉnh tóc thêm một lần nữa thì sợ không kịp."
"Được rồi, tôi chỉ ngủ một lúc thôi."
Vừa nãy cô chỉ ngủ được một lúc, tỉnh lại làm gì cũng uể oải, một chút tinh thần cũng không có.
"Chúng ta sang phòng kế bên trang điểm đi."
Chuyên viên trang điểm sợ ở đây nhiều người sẽ quấy rầy giấc ngủ của Lương Thu Thu, liền đề nghị sang phòng kế bên.
Mọi người sôi nổi gật đầu, rời khỏi phòng của tân nương, đóng cửa lại.
Đa Đa lo lắng Lương Thu Thu sẽ cảm lạnh, cố ý đắp thêm chăn cho cô rồi mới an tâm rời đi.
Mọi người rời đi rồi, Lương Thu Thu nhanh chóng lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không lâu sau, cô giật mình khi nghe được tiếng mở khóa cửa, đi cùng với đó là tiếng bước chân giày cao gót.
Tiếng bước chân tuy nhẹ nhàng, nhưng Lương Thu Thu vốn nhạy bén liền nhận ra,
Người này đã vào phòng cô.
Mí mắt cũng không muốn nhấc lên, chắc là có phù dâu nào quên lấy đồ.
Lương Thu Thu thầm nghĩ.
Đột nhiên lại có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào phần gáy, loại cảm giác bị nhìn trộm này khiến cô cảm thấy bất an, Lương Thu Thu nhăn mày, mí mắt khẽ rung động.
"Thu Thu, Thu Thu?"
Là Tuyết Nhi, người ngồi sau cô khi còn học cấp 3, trước kia ngoại trừ Đa Đa thì Tuyết Nhi là người chơi thân với cô nhất, chỉ là sau khi lên đại học, quan hệ hai người ngày càng mờ nhạt.
Môi hơi run rẩy, Lương Thu Thu trợn mắt muốn trả lời, Tuyết Nhi lại bước lên một bước rồi lên tiếng.
"Không nghĩ tới lúc trước xé bức thư tình kia, ném dây chuyền mặt thiên nga cậu đưa cậu ấy, mười năm sau cậu ấy vẫn cưới cậu."
Giọng cô ta lạnh băng, ẩn hiện sự ganh ghét.
Lương Thu Thu cả kinh, thu tình.. dây chuyền mặt thiên nga..
"Đúng là không thể hiểu nổi, tại sao năm đó cậu ấy lại thích cậu, rõ ràng tôi lớn lên cũng không tệ, học tập không thua cậu, tôi cũng
được hoan nghênh, nhưng cố tình mắt cậu ấy lại mù, thích cậu hơn tôi."
Lương Thu Thu vốn nhắm mắt định chợp mắt một tí lại nghe thấy lời tự thuật của cô ta, sợ hãi không thôi.
"Hừ."
Cô ta hừ lạnh, dáng vẻ khinh thường, "Cũng chỉ có đồ ngu xuẩn như cậu mới nghĩ những bữa sáng kia là Đa Đa ngu ngốc đưa."
"Còn có Tiền Đâu ngu ngốc, Hứa Gia Ninh bảo cậu ta đừng nói, cậu ta cũng không nói thật, buồn cười là Hứa Gia Ninh lại thật sự ngây ngốc chờ đợi ba năm "tai tiếng" cùng cậu."
Ý cười châm chọc mười phần đi vào tai Lương Thu Thu.
Tay đật ở ghế dựa chậm rãi nắm thành quyền, Lương Thu Thu cảm nhận được gân xanh ở thái dương của mình kinh hoàng nhảy từng nhịp "thịch thịch thịch".
"Tuyết Nhi, đến cậu rồi, sang đây trang điểm đi."
Cửa phòng mở ra, bên ngoài cửa là một cô gái đã trang điểm tinh xảo.
Tuyết Nhi hoàn toàn thay đổi thành một bộ mặt khác, không còn vẻ khắc nghiệt vừa rồi, dịu dàng cười: "Tớ biết rồi."
Tiếng bước chân lần nữa vang lên, dần tiếng về phía cửa phòng, hai mắt vốn nhắm chặt của Lương Thu Thu chậm rãi mở ra.
Tuyết Nhi... thì ra là cô ta, khó trách Hứa Gia Ninh bảo chưa từng nhận được mặt dây chuyền.
"Thu Thu, cậu tỉnh rồi à?"
Đa Đa đến xem tình hình Lương Thu Thu, không nghĩ đến vừa vào phòng đã thấy cô đang ngẩn người.
"Tớ đang định thay quần áo."
Lương Thu Thu thất thần trả lời, Đa Đa thấy thế lập tức bước nhanh đến, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không có gì, chỉ là.. có chút mệt."
Cô từng cho rằng cô ta là bạn tốt, thì ra cô ta luôn ở sau lưng mà đâm chọc. Liệu chuyện cô mất đi ký ức về Hứa Gia Ninh có liên quan đến cô ta hay không?
Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "Thu Thu, Thu Thu?"
Đa Đa đưa tay quơ quơ trước mặt cô, lúc này Lương Thu Thu mới hoàn hồn.
"Sao vậy?" Cô nghi hoặc nhìn về phía Đa Đa.
Đa Đa buồn bực hỏi: "Câu này tớ hỏi cậu mới đúng, sao lại ngẩn người mãi thế?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên tớ phát hiện một số chuyện mà trước kia mình không biết thôi."
Lương Thu Thu nói bâng quơ, cô không muốn phá hỏng hôn lễ chỉ vì Tuyết Nhi kia, cô càng muốn quang minh chính đại nắm tay Hứa Gia Ninh, làm trò trước mặt Tuyết Nhi, lấy tu vị người chiến thắng gả cho Hứa Gia Ninh.
Gả cho người cô chờ đợi mười mấy năm, cuối cùng cũng chờ được Hứa Gia Ninh.
Chỉ nghĩ đến việc Tuyết Nhi tức đến giậm chân, lòng cô không nhịn được mà cảm thấy sảng khoái.
Tiểu nhân, dù cô ta có làm gì đi nữa thì người đàn ông kia cuối cùng cũng thuộc về cô.
"Thu Thu, cậu lại nghĩ gì nữa đó?"
Gọi tên Lương Thu Thu mấy lần cũng không được cô đáp lại, Đa Đa bất đắc dĩ, chẳng lẽ mang thai sẽ khiến cậu ấy ngốc đi?
"Không có gì, Đa Đa, cậu giúp tớ mặc váy cưới đi."
Lương Thu Thu đứng lên, Đa Đa gật đầu, không mất nhiều công đoạn, dưới sự trợ giúp của Đa Đa, Lương Thu Thu mặc xong váy cưới.
"Thu Thu, ăn chút gì lót bụng đi."
Mẹ Lương thét to từ ngoài cửa, Lương Thu Thu quay đầu nhìn Đa Đa nói: "Đa Đa, cậu đói không?"
"Hơi đói, như vậy đi, tớ mang đồ ăn vào rồi ta cùng ăn." "Được."
Trong bụng còn có bánh bao nhỏ, hôm nay lại bận rộn cả ngày, mẹ Lương sợ Lương Thu Thu bị đói, cố ý chuẩn bị cho cô một đống thức ăn để Đa Đa mang vào phòng.
Lúc này, nhóm phù dâu cũng đã trang điểm xong, vừa nói vừa cười tiến vào phòng Lương Thu Thu, cô không dấu vết mà liếc nhìn Tuyết Nhi đang oanh yến nói cười bên kia.
Tuyết Nhi chú ý thấy ánh mắt của cô, ngoái đầu cười với cô.
"Thu Thu, hâm mộ cậu thật đó, không tiếng động mà gả cho nam thần của lớp chúng ta."
"Đúng vậy, vừa có tiền vừa đẹp trai, hâm mộ thật."
"Nghe nói năm đó số nữ sinh yêu thầm Hứa Gia Ninh có thể xếp thành hàng dài, thơ tình trong ngăn bàn của cậu ấy nhiều không đếm được."
"Đừng nói nữa, tớ hâm mộ Đổng Lộ ngồi cùng bạn với Hứa Gia Ninh chết được, quanh năm suốt tháng chưa từng thiếu đồ ăn vật."
"Ha ha ha, cậu chỉ nhớ thương mỗi đồ ăn vật thôi."
Các bạn nữ đều là bạn học của năm đó, giờ đây hồi tưởng lại năm đó đọc sách cùng nhau, sôi nổi nói cười.
"Tớ nhớ rõ năm đó Tuyết Nhi cũng rất thích Hứa Gia Ninh, mỗi lần Hứa Gia Ninh chơi bóng cậu ấy đều trộm chạy đến xem."
Tiếng nói cười đột nhiên im bật, cô gái nói lời này nhìn thấy sắc mặt mọi người không được tự nhiên, lúc này mới ý thức được là mình vừa nói sai, hoảng loạn nói: "Thật xin lỗi, tớ không cố ý."
"Không có gì, đều là chuyện đã qua rồi." Lương Thu Thu cười trấn an cô ấy.
"Đúng vậy, đều đã qua rồi." Tuyết Nhi cũng cười hòa.
Nếu đương sự đã tỏ vẻ không có việc gì, các cô ấy cũng không muốn bàn nhiều về vấn đề này, liền lảng sang chuyện khác.
"Nói mới nhớ, năm đó chủ nhiệm lớp chúng ta canh bắt những cập yêu sớm ác liệt thật đó."
"Đúng đúng, mỗi lần bắt được đều gọi về nhà, còn ghi tội lại." "Đúng vậy."
"Nghe nói sau này đầu thầy ấy trọc lóc, bạn học đều bảo do thầy ấy chia rẽ uyên ương quá nhiều nên ông trời mới trả lại cho thầy ấy một quả đầu trọc."
Dăm ba câu liền đem không khí thổi nóng lên, trong nhà liền khôi phục trạng thái nói cười ồn ào, Lương Thu Thu câu được câu không mà bồi mọi người trò chuyện.
Có lẽ là do có tiếng người trò chuyện, Lương Thu Thu tỉnh táo hoàn toàn, bất tri bất giác liền tới 12 giờ trưa.
Mắt thấy đã đến giờ, vì muốn nháo tân lang, một đám phù dâu đóng cửa lớn của Lương gia lại, chia thành hai nhóm, nhóm bảo vệ cửa lớn và nhóm bảo vệ cửa phòng Thu Thu.
Phía bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện náo nhiệt của những người thân thích, thi thoảng truyền tới vài tiếng khen ngợi trầm trồ.
ước chừng qua 10 phút, cửa lớn nhà họ Lương mở ra, người mở cửa mắt nhắm mắt mở nhìn trộm nhóm phù dâu đang tức đến mức dậm chân.
"Sao các cậu lại mở cửa nhanh thế?" Một phù dâu bắt được một người thân thích liền sốt ruột hỏi.
Thân thích kia liền cười haha nói: "Em gái, đừng trách chúng tôi không giữ được cửa, chủ yếu là do chồng Thu Thu quá dữ dội."
"Dữ dội như nào?" Một phù dâu tò mò hỏi.
Thân thích kia liền giơ lên một đống bao lì xì qua đỉnh đầu, cười khoe khoang: "Đều là bao lì xì màu đỏ nha."
Nhóm phù dâu nhìn thoáng qua, ít nhất cũng phải hơn 10 cái.
"Má ơi, Học Thần cũng quá đỉnh rồi." Đa Đa đứng một bên nói thầm.
Lương Thu Thu trong lòng mặc niệm: Có cái khỉ, quá phá của rồi.
"Ha ha, em gái nhỏ, bọn họ tới rồi, nhanh chóng đóng cửa đòi bao lì xì đi."
Thân thích khác đang bận thi bao lì xì liền hồi hộp mà nhắc nhở các cô gái.
Nhóm phù dâu vừa nghe liền đóng cửa lại.
"Trời ơi, Thu Thu, hiện tại Hứa Gia Ninh đang làm công việc gì vậy? Nom có vẻ nhiều tiền thật đấy." Phù dâu tò mò hỏi cô.
"Hình như là.. mở công ty."
Cô nhớ rõ trong lúc vô ý anh có từng đề cập qua.
"Hứa gia mở một hệ thống khách sạn, đương nhiên là phải có tiền rồi."
Một phù dâu khác có hiểu biết về Hứa Gia Ninh nói, "Hơn nữa cậu ấy tốt nghiệp xong liền tự mình gây dựng sự nghiệp, nghe nói thành tích cũng không tệ đâu."
"Thu Thu, thật hả?" "Đúng không?"
Cô cũng không thể giải thích rõ tình huống của Hứa Gia Ninh, chỉ đại khái biết một ít mà thôi.
"Bắt được rùa vàng rồi, Thu Thu quá may mắn."
"Đúng vậy, không nói đến Hứa Gia Ninh có tiền như vậy, chỉ mỗi việc đẹp trai thôi đã có thể khiến tớ cam tâm tình nguyện tiêu tiền bao nuôi cậu ấy rồi."
"Tớ khinh, không biết xấu hổ." "Tớ thích như vậy đó."
Nhóm phù dâu cười rộ lên, chỉ có Tuyết Nhi đứng một bên cười thật miễn cưỡng.
"Tuyết Nhi, cậu không sao chứ? Cảm giác như tâm tình của cậu không vui cho lắm." Lương Thu Thu giả vờ quan tâm hỏi han cô ta.
Tuyết Nhi cười nhìn cô, "Không có việc gì, thời tiết hơi lạnh, hình như tớ bị cảm mạo thôi." Dứt lời, cô ta còn ho khan vài cái như muốn chứng minh lời mình nói.
"Vậy cậu cần chú ý thân thể thật tốt nha." Lương Thu Thu nhắc nhở cô ta.
"Tớ..."
"Thu Thu!."
Là Hứa Gia Ninh.
Âm thanh anh trong trẻo mười phần, vui sướng ngập tràn.
Mọi người sôi nổi liếc nhìn nhau, ai cũng biết Lương Thu Thu vội vã kết hôn là do bác sĩ bảo cưới, nhưng khi biết được đối tượng là Hứa Gia Ninh, mọi người đều đồng tâm cảm thấy Lương Thu Thu là mượn bụng thượng vị.
Bởi vì đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng vẫn có một bộ phận bạn học đặc biệt chú ý đến động thái của Hứa Gia Ninh, đồng thời biết anh có bạn gái cũ, tình cảm còn rất tốt, nhưng vì sao mà đối tượng kết hôn lại là Lương Thu Thu? Ngoại trừ đứa bé trong bụng cô, họ không nghĩ được nguyên nhân gì khác.
Nhưng vừa nghe được âm thanh gọi tên Lương Thu Thu của Hứa Gia Ninh, có lẽ sự thật không như các cô vẫn nghĩ.
Bởi vì giọng nói của Hứa Gia Ninh thật sự rất hưng phấn. Hưng phấn đến mức xóa tan đi mọi nghi ngờ của họ.
Hứa Gia Ninh lúc này hoàn toàn khác xa với ấn tượng của họ về anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");