(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương Thu Thu đang kinh hoàng thì nghe được người nọ giới thiệu bản thân.
Buông tay Lương Thu Thu ra, nửa gương mặt đang chìm trong bóng tối của Mạc Tử Hiên cũng ra ngoài ánh sáng, kinh sợ trên mặt cô còn chưa hoàn toàn mất đi, cô lui về phía sau một bước, "Anh tới tìm tôi?"
Mạc Tử Hiên gật đầu.
"Có chuyện gì không?" Lương Thu Thu hỏi.
Bọn họ chia tay rất dứt khoát, hơn một năm qua cũng chưa từng liên hệ lại, hôm nay không biết gió từ nơi nào thổi anh ta đến đây.
"Thu Thu, lần trước trên WeChat em bảo đã kết hôn, là giả đúng không?" Mạc Tử Hiên kích động tiến lên, giữ lấy bả vai cô.
Mắt Lương Thu Thu lóe lên tia chán ghét, cô vặn vẹo cơ thể muốn tránh xa khỏi sự kiềm chế của anh ta.
"Thu Thu!" Mạc Tử Hiên còn đang đợi cô trả lời.
Lương Thu Thu bĩu môi, thầm nghĩ: Ai nói với anh ta là mình đã kết hôn nhỉ? Chẳng lẽ là Hứa Gia Ninh?
Ngẫm lại mới thấy, số Mạc Tử Hiên bị xóa, trong lòng cô đã có hoài nghi, nhưng mà người xóa lại là Hứa Gia Ninh, cô cũng không cảm thấy có gì sai, chẳng lẽ cô là người có tiêu chuẩn kép?
"Thu Thu?"
Lương Thu Thu cũng lười nói nhiều với anh ta, trực tiếp nâng tay phải lên quơ quơ trước mặt Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên kinh ngạc mà nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, run rẩy lẩm bẩm tự nói: "Em thật sự đã kết hôn rồi u..."
Lương Thu Thu gật đầu, "Cho nên hy vọng từ nay về sau anh cũng không cần tìm tôi nữa, chồng tôi sẽ không vui đâu."
Mạc Tử Hiên ngước mắt, "Không đúng, nếu em đã kết hôn, tại sao còn ở nhà mẹ đẻ?"
Thần sắc Lương Thu Thu vốn không kiên nhẫn đột nhiên cứng đờ.
Mạc Tử Hiên cho rằng đã tìm được lỗ hổng trong lời nói của cô, tức khắc trở nên hưng phấn: "Nhẫn là em tự mình mua đúng không, căn bản là em không kết hôn."
Lương Thu Thu cạn lời.
"Thu Thu, anh biết trước kia là anh không tốt, làm em tổn thương, nhưng hiện tại anh biết sai rồi, người phụ nữ kia nhìn không đơn giản như vẻ bề ngoài của, anh đã chia tay cô ta rồi, xin em hãy cho anh một cơ hội."
Mạc Tử Hiên đau khổ cầu xin cô. Lương Thu Thu hoàn toàn thờ ơ.
"Thu Thu, chúng ta ở bên nhau hai năm, chẳng lẽ em không màng đến tình cảm ngày xưa sao?"
Không màng? Như thế nào lại là cô sai rồi? Chính là vì cô quan tâm nên mới không cùng Đa Đa đến bắt gian, chém anh ta thành ngàn mảnh, thân bại danh liệt.
Nói đến cùng, do cô mềm lòng, sớm biết có ngày hôm nay anh ta đến làm phiền thì lúc đó đã gọi Đa Đa đến, cho anh ta cảm thụ cảm giác kêu trời không thấu kêu đất không nghe.
"Mạc Tử Hiên, tôi thật sự đã kết hôn rồi, nếu anh không tin, tôi có thể gọi điện cho chồng tôi."
Thở dài, Lương Thu Thu không đợi Mạc Tử Hiên phản ứng, móc điện thoại ra, mở WeChat, gọi cho Hứa Gia Ninh, đương nhiên là mở loa ngoài rồi.
"Reng reng reng"
Không tới 5 giây, bên kia điện thoại vang đến giọng nói dịu dàng của Hứa Gia Ninh, "Thu Thu."
"Ông xã~"
Vì để Mạc Tử Hiên hết hy vọng, về sau không làm phiền mình nữa, cô cố ý gọi thật nũng nịu, "Em nhớ anh quá."
Thần sắc trên mặt Mạc Tử Hiên biến đổi, anh ta kinh ngạc mà nhìn vẻ mặt "như tình mật ý" của Lương Thu Thu, tựa hồ không hề giống với Thu Thu mà anh ta từng quen.
"Ông xã~ anh có nhớ em không?" Mắt Lương Thu Thu nhanh chóng quét qua Mạc Tử Hiên.
Thấy vẻ mặt bị đả kích của anh ta, trong lòng Lương Thu Thu hả hê 10 phần.
Xem ra anh ta rất nhanh sẽ bỏ cuộc thôi.
"Nhớ, đặc biệt nhớ đến buổi làm tình ngày hôm nay của chúng ta." Lương Thu Thu: "..."
Mạc Tử Hiên: "..."
"Cái này, em đột nhiên nhớ tới còn có việc khác, em cúp máy đây." Lương Thu Thu xấu hổ cúp điện thoại, đương nhiên cũng không quên chứng minh thân phận đã kết hôn của bản thân, "Thấy chưa, vợ chồng tôi rất mực ân ái, anh không cần đến làm phiền tôi."
"Thu Thu, chúng ta..."
"Không có khả năng, anh về đi."
Vứt rác xong, Lương Thu Thu không hề quay đầu lại mà đi một mạch về hướng thang máy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");