(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cậu về rồi."
Đa Đa không cần liếc mắt cũng biết được đó là Thu Thu.
Lương Thu Thu nhìn cô nàng, rồi lại nhìn khắp nơi trong nhà, "Mẹ tớ đâu rồi?"
"Ra ngoài tản bộ cùng ba cậu rồi." Đa Đa vừa ăn snack vừa trả lời cô.
"Ra vậy." Lương Thu Thu nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh biến mất, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, ngồi liệt trên sô pha.
Đa Đa đang gặm snack chợt dừng lại, cô nàng chậm rãi nhìn qua người bên cạnh, hai mắt như hai luồng laser xét từng nét, tựa như muốn quét được tất cả sự bất thường trên người Thu Thu.
"Cậu lại làm tình cùng Học Thần?"
Mật mày như tắm trong gió xuân mà thần sắc lại mệt mỏi, vừa nhìn là biết mới làm chuyện không phù hợp với trẻ em.
Lương Thu Thu ngượng ngùng quay đầu đi, cũng không có phản bác.
Đa Đa lập tức hưng phấn, cô lôi kéo ống tay áo của Lương Thu thu, khẩn trương mà hỏi, "Thế nào, bên eo sườn Học Thần có nốt ruồi son không?"
Lương Thu Thu yên lặng nhìn cô nàng, sau đó xấu hổ gật đầu. "Thấy chưa, tớ bảo rồi!"
Đa Đa kích động nhảy từ ghế sô pha xuống, túi snack theo sự kích động của cô nàng mà đổ đầy ra thảm và sô pha.
"Xin lỗi, tớ kích động quá, tớ dọn liền đây."
"Không sao, để đó cho tớ, dù sao lát cũng đem đi vứt rác."
"OK." Giữa Đa Đa và Thu Thu không tồn tại hai chữ "khách khí", cô nàng từ trước đến nay cũng không thích làm việc nhà, nếu bạn tốt nói giải quyết giùm, cô cũng vui vẻ tiếp thu.
Nhìn Lương Thu Thu ra ban công mang chổi và xẻng hốt rác vào, nhanh chóng mà thu dọn sạch sẽ đống snack trên sô pha và thảm, Đa Đa chống cằm hỏi cô, "Thu Thu, cậu muốn kết hôn cùng Học Thần sao?"
Động tác đang hốt rác của Thu Thu dừng lại, không tiếng động mà thở dài, quay đầu lại, "Cậu cảm thấy tớ nên gả cho anh ta sao?"
Đa Đa nghiêng đầu, nhẹ nhàng lắc lư thân thể, "Cùng cậu ấy ở bên nhau, cậu có vui vẻ không?"
Lương Thu Thu trầm mặc, qua hồi lâu nói: "
Không biết đây có gọi là vui vẻ hay không, có đôi khi tớ sẽ thấy vui, nhưng đôi khi lại thấy khổ sở."
"Tại sao lại khổ sở?"
"Tớ cũng không biết tại sao." Chỉ là đôi khi trái tim trong nháy mắt sẽ căng chật, đau đớn, tựa như có thứ gì hung hăng đánh vào.
Lương Thu Thu buột chắc túi đựng rác, "Nhưng mà, tớ nghĩ là tớ nên gả cho anh ấy."
Cô giơ bàn tay đã được băng vết thương bằng vải, trên ngón áp út có chiếc nhẫn kim cương lấp lánh rực rỡ.
Đa Đa trừng to hai mắt, "Tay cậu bị gì thế?"
Sự chú ý của Đa Đa không nằm ở chiếc nhẫn trên tay cô, mà là ở trên những vết thương chằng chịt.
"Cậu đừng nhắc tới nữa, đều là chuyện tốt Hứa Gia Ninh ban cho tớ đấy, cái gì mà bất ngờ cơ chứ, đem nhẫn giấu bên trong những đóa hồng đầy gai, hại tớ tìm đến đổ máu."
Vì trả thù anh ta, trên đường về nhà cô cố ý không để ý tới anh, để anh toàn tâm xin lỗi cô, đồng thời hứa về sau sẽ không tái phạm, cô mới miễn cưỡng tha thứ.
"Ái chà, Học Thần theo đuổi vợ yêu cũng có bài bản quá ha."
Ở trong mắt Đa Đa, Hứa Gia Ninh mang danh "Thần", là vị thần mà loài người không với tới được, không nghĩ đến có ngày vị "Thần" này ngã xuống trần gian, cũng sẽ phạm vào những điều trần tục của người đàn ông.
Vẫn còn chuyện cậu chưa biết đấy.
Trong lòng Lương Thu Thu chửi thầm, lại nhớ đến cảnh tượng cầu hôn bằng áo mua của anh, cô liền muốn đào cái hầm ngầm chôn anh.
"Được rồi, dừng nói đã, tớ đi vứt rác."
Xách túi đựng rác lên, Lương Thu Thu đi ra phía cửa, xuống thang máy, một đường đi thẳng ra bãi rác bên ngoài tiểu khu, vừa đến dưới lầu, một người đàn ông từ chỗ tối đen đi ra, gắt gao lôi kéo tay Lương Thu Thu, cô sợ đến mức liên tục hét chói tai.
"Thu Thu, đừng sợ, anh là Mạc Tử Hiên."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");