Một Ngày Dài Bằng Ba Thu

Chương 46: Trả phí câu dẫn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng dương cầm du dương quanh quẩn ở quán cà phê, cô gái váy hoa đỏ từ tốn bung ly cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Cà phê đắng ngắt đi từ yết hầu xuống thực quản, không biết là vì cà phê đắng hay tâm tình không tốt, cô gái vô thức nhăn đôi mày đẹp.

Nét ưu sầu như có như không quẩn quanh bên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của những người đàn ông xung quanh, hận không thể một khắc hóa thân thành kỵ sĩ anh dũng quét sạch những phiền muộn vương trên đôi mắt nàng.

"Hoan nghênh quý khách."

Bên cửa vang lên âm thanh người phục vụ cung kính đón khách, thân mình cô gái cứng đờ, lông mi run rẩy, vô thức nhìn về phía của. Người đàn ông đi về phía bên trái, chậm rãi đến gần cô gái, cô hoảng loạn mà đứng lên, cung kính mà gọi: "Hứa tiên sinh."

"Đã lâu không gặp."

Người tới đúng là Hứa Gia Ninh.

Hứa Gia Ninh kéo ghế, ngồi xuống, cô gái như cũ đứng tại chỗ, bối rối không biết nên làm sao.

"Như thế nào, tôi có thể ăn cô sao, Lâm Đạt." Ngữ khí anh đùa giỡn, hướng về phía cô gái nói.

Cô gái không vì anh đùa giỡn mà thả lỏng thân thể đang căng thẳng, cô ngập ngừng một chút, khẩn trương nói: "Hứa tiên sinh, xin anh về sau không cần gọi tôi là Lâm Đạt."

Lông mi dài che đậy suy nghĩ trong mắt anh, Hứa Gia Ninh nhấp môi cười, "Lâm Đạt, tên này nghe không hay sao?"

Cô gái cắn môi dưới, "Hứa tiên sinh, lời này của anh có ý gì?"

Hứa Gia Ninh không nói một lời, đem album hình chụp mở ra, đầu ngón tay đẩy di động về phía trước mặt cô gái, anh bình đạm nói:

"Mới một năm thôi, mà hình như anh ta đã chơi chán cô rồi."

Lâm Đạt nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, cô ta cuống quít cầm lấy điện thoại trên bàn, tập trung nhìn vào.

"Không thể nào, anh ta chưa từng nói muốn chia tay với tôi, tin nhắn này không phải anh ta nhắn." Lâm Đạt hoảng loạn lắc đầu, trong đầu không ngừng nghĩ đến thái độ của người đàn ông kia đối với cô ta mấy ngày nay.

Hứa Gia Ninh rũ mắt, không dấu vết mà đánh giá nét thật giả trên gương mặt cô ta.

"Xem ra cô thật sự thích anh ta."

Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

"Hứa tiên sinh, 30 vạn kia tôi có thể trả lại cho anh, nhưng xin anh đừng nói cho anh ta nghe về quá khứ của tôi." Cô gái lã chã chực khóc.

Đối với nước mắt của phụ nữ, Hứa Gia Ninh từ trước đến nay luôn thờ ơ, trừ khi người đó là Lương Thu Thu, nhưng anh chưa bao giờ thấy Thu Thu khóc thút thít.

Đương nhiên, ngoại trừ khi làm tình.

"Tôi không có hứng thú với chuyện của cô, lúc trước đưa 30 vạn để cô quyến rũ anh ta, cô xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đưa ra, đáng tiếc là, 30 vạn này đi chua được bao lâu đã xong, có lẽ tôi sẽ tìm một người khác tốt hơn." Hứa Gia Ninh thong thả ung dung mà nói, không hề biết lời nói của chính mình đối với cô gái kia có bao nhiêu đả kích.

Cô gái bước nhanh xông lên, giữ lấy tay áo của anh, cầu xin nói: "Hứa tiên sinh, đừng làm vậy, tôi xin anh."

Lâm Đạt biết Hứa Gia Ninh có tiền có sức, muốn tìm một người xuất sắc hơn cô ta để câu dẫn Mạc Tử Hiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nếu chỉ là khúc mắc phương diện tình cảm thì còn tốt, nhưng Hứa Gia Ninh không muốn, cái anh muốn là hủy diệt Mạc Tử Hiên, để Mạc Tử Hiên mất đi hy vọng duy nhất, thậm chí là mạt sát anh ta.

Khi mới quen biết Hứa Gia Ninh, cô ta ở thành phố S này nổi danh là sắc dục ma nữ. Khi thấy Hứa Gia Ninh ngồi ở ghế lô tự phụ mà ưu nhã, cô ta cho rằng mình đã tìm được kim chủ.

Ánh đèn mờ nhạt phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ của anh, anh không chút để ý mà nâng cằm cô ta, dùng ngữ khí dụ dỗ dân cờ bạc mà nói với cô ta, anh có thể cho cô ta 30 vạn, nhiệm vụ là câu dẫn người đàn ông tên Mạc Tử Hiên, chỉ cần thành công làm Mạc Tử Hiên chia tay bạn gái, 30 vạn kia sẽ là của cô ta.

Không hề chần chờ, cô ta lập tức đáp ứng, 30 vạn này đối với cô ta không có gì đặc biệt, chỉ là ở chung với một người mà thôi, nhưng lần này lại kéo cô ta hãm sâu vào, không có lý do, mất cả lý trí mà yêu một người.

"Lâm Đạt, quen biết cô đã lâu, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu thất bại, đừng trách tôi không niệm tình xua."

Bên ngoài anh cười thật dịu dàng, chỉ có cô ta biết được gương mặt thật sự của anh, bên dưới lớp mặt nạ tươi cười đó lại là một tâm tư ác độc.

Anh như con rắn độc sặc sỡ, nhìn xa thì thấy thật đẹp, nhưng nếu chạm vào thì cả da lẫn xương đều bị anh nuốt vào trong bụng, không thể giãy giụa, chỉ có thể đợi chờ cái chết tới trong vô vọng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.