Một Ngày Dài Bằng Ba Thu

Chương 36: Bị đụng đầu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ting" màn hình điện thoại sáng lên.

Bàn tay to duỗi đến, năm ngón tay cùng khớp xương rõ ràng cầm điện thoại đang sáng lên, thấp thoáng thấy được xương hàm góc cạnh, thông báo trên màn hình làm đôi mắt vốn trầm tĩnh của người đàn ông gợn sóng.

[Gần đây vẫn ổn, chỉ là có chút việc.] Người đàn ông nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Lương Thu Thu vốn đang chờ đợi rốt cuộc cũng yên tâm.

"Một Ngày Dài Bằng Ba Thu đã trả lời, cậu ấy nói không sao, chỉ là có chút việc mà thôi."

Lương Thu Thu vui vẻ báo cáo với Đa Đa.

Đa Đa nghe xong lại lâm vào trầm tư, nói: "Cậu có cảm thấy hơi lạ không?"

"Lạ? Lạ chỗ nào?"

"Tớ để ý đến ngày tháng, Một Ngày Dài Bằng Ba Thu biến mất từ lúc cậu cùng Hứa Gia Ninh phát sinh quan hệ tình một đêm, mà mấy ngày gần đây cậu ứng phó với cậu ta, Một Ngày Dài Bằng Ba Thu cũng không gửi thưởng hay thúc giục gì cậu."

"Cậu nghĩ thử xem.." Đa Đa suy tư nhìn cô.

Lương Thu Thu cuối cùng cũng hiểu ý của cô ấy, "Không thể nào, nếu Một Ngày Dài Bằng Ba Thu là Hứa Gia Ninh thì làm sao mà anh ta biết bút danh của tớ được?"

Người biết cô viết tiểu thuyết đam mỹ trên web này trừ cha mẹ cũng chỉ có Đa Đa, mà cô ấy không phải người nhiều chuyện, cô ấy sẽ không đi rêu rao chuyện của cô lung tung, nên có thể nói xác suất Một Ngày Dài Bằng Ba Thu là Hứa Gia Ninh cực kì nhỏ.

"Có khi nào là mẹ cậu lỡ miệng nói ra không?"

Phụ nữ trung niên thường thích tám chuyện, có lỡ miệng nói ra

chuyện trong nhà cũng là chuyện bình thường.

"Mẹ tớ không thích tớ viết tiểu thuyết, bà luôn cảm thấy việc như này không đứng đắn, không thể kiếm được nhiều tiền cũng không có việc làm ổn định, nên chắc chắn sẽ không đem chuyện tớ thích viết tiểu thuyết đi nói cho người khác biết." Lương Thu Thu trực tiếp phủ định suy nghĩ của Đa Đa.

Đa Đa vẫn tiếp tục suy tu, cũng đúng, chắc không phải là Hứa Gia Ninh, mặc dù cái ID cũng mang nhiều hàm ý.

"Nếu Một Ngày Dài Bằng Ba Thu không có việc gì, vậy mặc kệ người ta đi, cậu nói thử xem cậu tính giải quyết chuyện của cậu và Hứa Gia Ninh như thế nào?" Đa Đa quyết định đổi đề tài.

Lương Thu Thu vừa nghe xong liền đau đầu, "Cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ?" Vẻ mặt cô đưa đám nhìn Đa Đa.

"Thật ra thì điều kiện của Hứa Gia Ninh cũng khá tốt, nếu không thì cậu thử chấp nhận cậu ta xem sao?"

"Chúng tớ mới quen được có mấy ngày." Lương Thu Thu hoảng sợ nói.

Mắt Đa Đa trợn trắng, "Mấy ngày hồi nào, các cậu đều học cùng lớp ba năm, tớ còn thấy lạ, trước kia cậu còn lén nhìn người ta mấy lần, tại sao bây giờ lại không có ấn tượng gì?."

"Tớ cũng không biết tớ bị làm sao nữa." Lương Thu Thu ôm đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Thu Thu, trước kia cậu có bị đụng đầu hay không?" Lương Thu Thu hiểu ý cô ấy: "Bị xe đạp tông trúng thì có." "Phụt, cậu mà bị xe đạp tông trúng sao?"

"Làm người đều có vận đen, chuyện bình thường." Lương Thu Thu nhớ lại lúc đó đang học đại học thì bị học trưởng khóa trên lái xe đạp đụng trúng, "Lúc đó tớ bị đập đầu, rách da, không đổ máu nhiều cho lắm."

Nếu bị xe đạp đụng trúng mà mất trí nhớ, cô thật sự hoài nghi cấu trúc đầu mình có vấn đề.

"Lúc đó cậu không đi bệnh viện hả?"

"Trầy có tí da mà đi bệnh viện làm gì." Lương Thu Thu vẻ mặt không kiên nhẫn đột nhiên cứng đờ.

"Cậu sao vậy?" Đa Đa thấy cô đột nhiên dừng lại, khuôn mặt nhỏ cũng ngung trọng theo.

"Tớ.. lúc đấy không phải bị tông ở đại học X phía nam, mà bị tông ở học viện vật lý X.

Hai trường học cách nhau mấy trăm km, vì sao lúc đó cô lại xuất hiện ở đấy?

"Ý của cậu là lúc cậu bị xe tông không phải là ở trường mình?"

"Đúng vậy." Sắc mặt Lương Thu Thu trắng bệch, "Tớ không nghĩ ra được lý do tớ đi đến học viện Vật Lý X làm gì nữa."

"Cậu cẩn thận nghĩ lại đi." Đa Đa trầm giọng nói.

Lương Thu Thu nhắm mắt, đầu dần hồi tưởng lại lúc đó, trong đầu như có vô số ánh đèn hồi ức chiếu đến rồi biến mất, đến cuối cùng vẫn là không tìm ra được lý do cô đi đến học viện Vật Lý X để làm gì.

"Đa Đa, tớ nghi ngờ đầu tớ thật sự có vấn đề."

Thần sắc cô kinh hoàng, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Đa Đa đang ngồi trầm tư.

"Đa Đa?"

Đa Đa bỗng nhiên hoàn hồn, "Thu Thu, tớ nhớ rồi, Hứa Gia Ninh tốt nghiệp ở học viện vật lý X."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.