(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thu Thu ngoan, em ký tên lên đây nào."
Ký tên? Ký cái gì tên? Không thể cho cô ngủ một giấc thật ngon hả? Toàn thân như bị bánh xe nghiền nát, đang rất khó chịu, yêu cầu cho cô nghỉ ngơi!
"Thu Thu..."
Người nọ bám riết không tha mà gọi cô, giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu, mang theo sự mê hoặc người ký lên một bản khế ước ác ma.
Lương Thu Thu trở mình, đôi mi nhăn đến khó chịu, tay kéo chăn lên che phủ cả người lẫn mật.
"Thu Thu. "
Lại nữa, có phiền hay không vậy, có gì hay mà ký. "Em ngoan, ký xong rồi ngủ tiếp."
Bàn tay đi vào ổ chăn, kéo tay nhỏ của cô ra, không bao lâu lại bị ép cầm một đồ vật vừa cứng vừa dài.
Hình như là cây bút.
Lương Thu Thu vẫn còn mơ màng mà nghĩ, mệt ghê. Để không còn bị làm phiền, cô híp đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, ngửa người ra sau, cầm theo bút, thật ngoan ngoãn mà ký tên mình lên tờ giấy.
"Được rồi, Thu Thu, em ngủ tiếp đi."
Rút bút ra khỏi tay, mí mắt đang đánh nhau liền khép lại, ngã xuống giường, ngủ thật ngoan.
Hứa Gia Ninh cầm theo giấy đăng ký kết hôn đã được bên nhà gái ký tên, khóe môi vô thức cong lên.
Anh cẩn thận đem giấy bỏ vào tủ sắt, mỗi động tác đều cẩn thận như trên tay đang cầm là một bảo vật trân quý.
"Cạch" một tiếng, tủ sắt khóa lại.
Anh vừa lòng mà nhìn bảo vật mình vừa khóa lại một lúc lâu, đứng dậy, chậm rãi đi đến bên mép giường ngồi xuống, lòng bàn tay như có như không xoa mu bàn tay trắng nõn của Lương Thu Thu.
Nhu bị lông chim quét qua, mang loại câu dẫn không tên, Lương Thu Thu vô thức nhíu mày.
Năm ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng, bàn tay anh nắm lấy tay Thu Thu, mười ngón tay giao nhau, nhiệt tình dây dưa.
"Thu Thu, đời này anh sẽ không bao giờ buông em ra, tốt nhất là em nên quên hắn đi."
Hứa Gia Ninh rũ mắt, lông mi dài che khuất những suy nghĩ trong ánh mắt, anh cúi đầu, dáng vẻ thành kính hôn lên đôi môi đỏ của cô. Trong lúc mơ màng, Lương Thu Thu cảm thấy như có gì lướt ngang, thần sắc bất an lộ rõ.
"Hứa Gia Ninh, đừng, không cần cắm nữa."
Cô nằm mơ thấy cảnh hai người làm tình, biểu tình Hứa Gia Ninh cứng lại, chợt cười ra tiếng, "Anh không chỉ muốn cắm em, mà còn cắm hu em, làm em đến mang thai, thẳng đến khi chúng ta chết mới chia lìa."
Anh kéo tay cô, ôn như mà dán lên mặt mình, mang theo ý vị an ủi.
Đây là hương vị của cô, nhiệt độ của cô, thân thể của cô, anh không cần dùng một thứ đồ rẻ tiền để thay thế, để trấn an cõi lòng trống rỗng.
Cô rốt cuộc cũng ở bên anh, rốt cuộc, cũng là của anh. "Thu Thu..."
Anh nhẹ giọng gọi tên cô, như chợt nhận ra điều gì đó, cảm xúc thay đổi, vui sướng nổi lên trên gương mặt tuấn tú, "Không phải, nên gọi là vợ."
"Linh linh linh..."
Tiếng chuông reng lên từ phòng khách, con ngươi lãnh đạm của Hứa Gia Ninh hiện lên nét không vui, nhẹ nhàng đem tay cô để lại trong chăn, anh bước nhanh ra khỏi phòng.
"Bác gái... dạ, cô ấy ở chỗ của con... đang ngủ ạ....à, khá mệt ạ..."
Người bên kia điện thoại lại nói vài câu, anh luôn miệng đồng ý, năm phút sau, điện thoại cắt đứt, tâm trạng của Hứa Gia Ninh không tồi, đôi mắt vốn quạnh quẽ mang theo vài phần ấm áp.
"Không biết Thu Thu muốn tổ chức hôn lễ như thế nào đây."
Anh lẩm bẩm, trong đầu đã tưởng tượng đến giây phút hai người bước vào lễ đường.
Ngày 23 này, quả là một ngày tốt...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");