(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thu Thu, em thơm quá!" [Thu Thu thơm quá!]
Hai âm thanh chồng lên nhau, câu nói ngắn gọn kia là anh nói mớ lúc ở trên giường, những hình ảnh quá mức nóng bỏng ấy lại xuất hiện trong đầu cô như những thước phim tua chậm rõ ràng và cực kì chân thực.
Mật nóng đến nỗi có thể chiên trứng. "Em sốt sao? Nhìn mặt em hồng quá."
Tay Hứa Gia Ninh chạm nhẹ vào mặt Lương Thu Thu, cô như chim sợ cành cong, vội vội vàng vàng lùi về sau.
"Thu Thu..."
Anh thấp giọng gọi to tên cô, giống như buổi tối hôm đó, anh lẩm bẩm tên cô khi phóng thích tất cả vào trong người cô. Lại giống như anh đã gọi tên cô trong mơ suốt mười mấy năm nay, sớm đã khắc sâu vào đáy lòng.
"Anh...quen tôi?"
Vấn đề này cô đã sớm muốn hỏi, nhưng vừa rồi có người lớn hai bên nên không tiện.
Sắc mặt của anh thay đổi, trở nên cực kì âm trầm: "Em không nhớ anh?"
Giông tố sắp ập đến.
Lương Thu Thu cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng muốn chuồn đi. Nhưng trong nháy mắt định chạy đi thì cổ tay đã bị siết chặt.
Cô bị anh kéo vào trong lòng, chạm phải vòm ngực rắn chắc, còn nghe được cả nhịp tim vững vàng của anh: "Anh...anh muốn làm
gì?"
Bị anh dùng tư thế chiếm hữu mười phần để ôm, Lương Thu Thu bắt đầu luống cuống.
"Thu Thu, em vô tình thật."
Hứa Gia Ninh vẫn cho rằng dù năm đó hai người có bỏ lỡ nhau, thì ít nhất cô cũng có ấn tượng với anh. Bởi vì anh là bạn cùng lớp ba năm với cô, ba năm, suốt ba năm, hơn một nghìn ngày, nhưng hoá ra ở trong mắt cô lại chẳng là gì cả.
"Tôi...tôi xin lỗi."
Không biết nên nói cái gì, Lương Thu Thu chỉ biết xin lỗi đối phương theo bản năng.
Cô cảm thấy chỉ cần xin lỗi thì có thể làm bớt nửa giận của anh, cũng làm cánh tay đang bị bóp chật của mình tự do.
"Thu Thu, anh nên bắt em làm gì bây giờ?" Hứa Gia Ninh lẩm bẩm.
Tức giận đến tột cùng, muốn phạt cô thật nặng nhưng lại khuất phục dưới ánh mắt như nhược đáng thương của cô. Cô lại dùng sự thật chứng minh cho anh biết rằng, dù có cứng rắn đến mấy thì cũng phải mềm lòng trước cô.
"Anh muốn hôn em."
Không phải dò hỏi mà là Trần Thuật, cũng chẳng để Lương Thu Thu có thời gian phản ứng, môi anh đã lấy tốc độ như sét đánh mà hôn xuống môi cô.
"Um um..."
Lương Thu Thu giãy giụa nhưng lại bị Hứa Gia Ninh trở tay đẩy đến ven tường, nụ hôn cũng không hề ôn như mà như mang theo bão táp cũng cướp đoạt. Lưỡi anh duỗi ra cạy môi cô, vì quá kinh ngạc mà cô há miệng lại càng thuận tiện để lưỡi anh vói vào.
Hai cái lưỡi gắt gao quấn lấy nhau, miệng cô bị hôn đến tê dại. Anh dùng sức mút lấy lưỡi cô, thỉnh thoảng lại cuốn nước bọt của cô vào miệng mình rồi nuốt xuống.
Miệng không có cách nào khép lại được, nước miếng trong suốt cũng đã chảy xuống, nhỏ từng giọt trên cần cổ tuyết trắng của cô.
"Ha...um...bỏ ra..."
Nụ hôn kịch liệt như vậy cô chưa từng được trải qua, có lẽ là chưa từng được trải qua trong lúc thanh tỉnh.
Lối đi nhỏ, ánh đèn sáng ngời, hai người cứ giằng co với nhau như thể là một, không phân rõ đâu là anh đâu là tôi.
Đột nhiên "bộp" một cái.
Có thứ gì đó rơi xuống đất, hai người đang hôn nhau mãnh liệt bị cắt ngang, hai mắt nhắm thật chậm rãi mở ra nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Hai người vừa thấy đã ngây người. Là mẹ Lương.
Mẹ Lương bị hành động của bọn họ làm cho sợ tới mức rơi cả túi xách, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người trước mặt: "Hai đứa...hai đứa đang làm gì?"
Cả người được thả tự do, Lương Thu Thu vội vàng đẩy Hứa Gia Ninh ra.
"Mẹ, mẹ nghe con giải thích."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");