Cố Tân không còn tâm trạng để ăn cơm, cô nói muốn về phòng trước, Tô Dĩnh bất đắc dĩ buông bát đũa xuống, tự nhiên cũng phải quay về cùng cô.
Mở ti vi, chuyển đến kênh văn nghệ tổng hợp, Tô Dĩnh lấy ra một túi ô mai, nhai một cách tự nhiên.
"Cô có ăn không?"
Cố Tân vào phòng là nằm thẳng cẳng trên giường, nghe cô ta nói chuyện cũng không phản ứng, vẫn nhắm hai mắt, nghiêng người về phía vách tường.
Tô Dĩnh không nói nữa, duỗi chân tiếp tục nhai ô mai, vui vẻ tự tại.
Cố Tân mơ màng ngủ thiếp đi, mơ thấy một giấc mộng ngổn ngang, rõ ràng nhất là một giấc mơ có một con chó sói đang rượt đuổi cô, cô gào thét thế nào cũng không có người cứu giúp, cứ liều mạng chạy thật nhanh, khó khăn lắm mới bỏ xa được nó, nhưng phát hiện nó đột nhiên vọt đến trước mặt, cuối cùng lại biến thành gương mặt của Lý Đạo... Anh cười với cô, từng bước tiến lại gần, mặc quần áo màu đen, vây quây lấy đầu cô...
Cố Tân run rẩy, chợt mở mắt ra, thấy Tô Dĩnh nắm một góc chăn đứng ở mép giường cô.
"..." Tô Dĩnh cũng bị sợ giật mình: "Gì thế? Xác chết vùng dậy à!"
Cố Tân ổn định hô hấp, liếc mắt thấy chăn được đắp lên người mình, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tô Dĩnh hừ một tiếng: "Ngàn vạn lần đừng có tự mình đa tình, cô bị bệnh còn phải đến bệnh viện, phiền phức."
Mặc dù cô ta nói như vậy, trong lòng Cố Tân vẫn rất ấm áp, hai tay giấu ở trong chăn, ánh mắt lướt quanh một lượt khắp căn phòng nhỏ: "Mấy giờ rồi."
"Chín giờ một phút."
Bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, cành cây liễu xòe quét trên cửa thủy tinh, có vẻ như gió rất lớn, mưa vẫn còn rơi.
Cô chống người ngồi dậy, lớp áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt, không khí lạnh lẽo, không nhịn được run rẩy.
Tô Dĩnh hỏi: "Có muốn tắm không? Quần áo cô như giẻ lau vậy, nên thay rồi đấy."
Cố Tân cắn môi: "Tôi không có quần áo để thay."
Tô Dĩnh lật hành lý, tìm vài thứ ném trên giường cô: "Đồ lót còn mới, nhãn mác còn chưa gỡ ra, đồ ngủ chỉ mặc hai lần, cô cứ mặc tạm một đêm đi."
Cố Tân nhìn ga trải giường màu sáng, ngón tay với sang: "Cái này có... hơi..."
"Nếu không thì cô mặc cái này?" Ngón tay Tô Dĩnh lôi ra một món đồ khác, khẽ nhíu mày.
"..." Cố Tân chậm rãi bò xuống giường: "Được rồi, cái này tốt rồi."
Cô ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh, không đến mấy giây lại đi ra ngoài, đến mép giường cầm ống nghe muốn gọi cho lễ tân.
Tô Dĩnh: "Thế nào?"
"Máy nước nóng có vấn đề, hỏi xem có thể sửa lại hay không."
"Tối thế này ai sửa cho cô." Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc, thuận tay xốc quần áo ngủ và đồ rửa mặt lên, vỗ vỗ lưng cô: "Đi theo tôi, đưa cô đi tắm."
Hai người bước ra hành lang, đèn hành lang khiến sàn nhà gỗ thô màu cũ nhạt nhòa.
Cố Tân bị Tô Dĩnh kéo chặt, từng bước nhỏ đi đến cánh cửa cách vách, gõ cửa phòng vài cái.
"Chị?" Sau lưng đột nhiên có người gọi.
Cố Tân quay đầu.
Chỉ thấy hành lang đầu bên kia có một cô gái chạy đến, tóc dài cột lên, đôi mắt to sáng ngời trong suốt, trong tay ôm một tấm chăn không mới không cũ, "Thật sự là chị?" Cô gái có hơi hưng phấn.
Cố Tân chớp mắt nhớ lại một chút, nhớ đến cô gái gặp vào lúc trưa ở khu phục vụ.
"Sao em lại ở chỗ này?"
Cô gái nhỏ lè lưỡi: "Em đi quá giang đến đây, ngày mai muốn đến Bộc Viễn."
Cố Tân gật đầu một cái: "Tìm được bạn em rồi?"
Cô gái ôm chăn trong ngực có vẻ tức tối: "Buổi trưa em báo cảnh sát, bọn họ nói phải báo với gia đình em, lần này vốn là em lén chạy đi, em không dám nói với bố mẹ, đúng lúc ấy bạn em gọi điện đến, nói khi hướng dẫn viên kiểm tra số lượng hành khách nói em không có ở đó, xe buýt cứ thế chạy đi..."
Tô Dĩnh dựa vào khung cửa, hừ nhẹ nói: "Nếu tôi là cô, thì làm thịt đứa bạn này."
Cô gái nhỏ khiếp đảm nhìn cô một cái, lại hỏi han Cố Tân: "Bạn ấy nói xin lỗi, nhưng trên xe buýt có rất nhiều du khách, không thể ngừng lại vì một người, phải làm theo lịch trình, đi đêm đến Bộc Viễn, sáng mai năm giờ em lên đường, hướng dẫn viên nói có thể chờ em đến chín giờ, chắc là đến kịp."
"Vậy thì tốt." Cố Tân suy nghĩ một lúc: "Em bảo ngày mai phải đến Bộc Viễn?"
"Vâng."
Cố Tân nhìn Tô Dĩnh, buổi tối ăn cơm nghe họ nói vài câu: "Ngày mai chúng ta cũng đến chỗ đó, có thể..."
"Không thể."
Cố Tân: "..."
Cô gái kia thấy gương mặt Tô Dĩnh đen lại, vội vàng nói: "Không cần không cần đâu, ngày mai em quá giang đến đại lộ ngoài trấn, bên kia có xe buýt đường dài chạy thẳng tới Bộc Viễn, đã hỏi rồi."
"Tốt." Cố Tân xin lỗi cười cười: "Em chỉ có một thân một mình, mọi chuyện phải cẩn thận."
"Cảm ơn chị."
Trong hoàn cảnh xa lạ thế này, người khác mang đến chút quan tâm đều thành ấm áp.
Cô gái nhỏ phất phất tay, vui sướng chạy đi.
Đến khi bóng người kia biến mất, đứng một lúc, Cố Duy đi ra mở cửa.
Tô Dĩnh mắt cười cong cong, như con mèo nhỏ lười biếng dựa sát vào ngực anh, đi khập khiễng đến hôn.
Nhớ ra Cố Tân đứng phía sau, Cố Duy ngẩng đầu né tránh, ánh mắt cảnh cáo: "Đừng phá, chuyện gì?"
"Đến tắm, phòng em không có nước nóng, hai người ra ngoài đợi một lúc."
"Bên ngoài trời đang mưa, đi sang đó đợi." Cố Duy kéo cô ta từ trên người anh xuống, giữ eo cô: "Nói rồi anh muốn ngủ, ngày mai hẳn tắm."
Tô Dĩnh không vui, "Chạy cả ngày bẩn thành thứ gì rồi, anh ngửi một cái, ngửi một cái thử xem.." Cô ta đưa cánh tay lên mũi anh, chu môi: "Thối hay không?"
"Không thối, thơm." Anh nhỏ giọng nhéo nhéo mặt cô: "Ngoan, đưa Tân Tân về ngủ đi."
Cố Tân mở tầm mắt, nói thật, lần đầu tiên cô thấy Cố Duy ít giận dỗi lại còn dịu dàng với một cô gái như vậy. Ném vui vẻ giữa nhưng oán hận kia, cảm thấy hai người họ thực sự xứng đôi, nghĩ như thế, trong lòng lại tăng thêm vài phần an tâm, khi nhìn anh lần nữa cũng có chút thuận mắt.
Lúc này cửa phòng bật mở, Lý Đạo đi ra ngoài, "Để cho họ tắm đi, đi xuống dưới xem." Nói xong đi ra ngoài.
Tô Dĩnh cười cười hừ khẽ một tiếng, đẩy anh ra, kéo Cố Tân vào cửa.
Cố Tân chưa bao giờ tắm chung với người khác, cơ thể đưa lưng đối lại với Tô Dĩnh, động tác cẩn trọng.
Nước chảy xuống đất tạo ra tiếng vang, trong phòng tắm rộng rãi dậy hơi nước ấm.
Vóc dáng hai cô gái đều thon thả nuột nà, nhưng Cố Tân trắng hơn cô ra vài phần, nước da toàn thân đều nhẵn mịn, như đồ sứ trắng vậy.
Tô Dĩnh rướn cổ nhìn trước ngực cô, rồi nhìn mình, bỉu môi một cái nói: "Dậy thì thành công thật."
Cố Tân ôm ngực, vội đưa lưng mình ra tránh né, theo bản năng quay đầu liếc cô ta, nhưng thấy ở mông cô ta có vài vết thương trải rộng không theo hình thù gì, lúc này mới ngớ ra.
Một bên khác Lý Đạo và Cố Duy không xuống lầu, hành lang không một bóng người, cửa phòng đối diện có cửa sổ, khung cửa sổ lung lay, hạt mưa lất phất bay vào.
Cố Duy nghiêng người dựa vào vách tường, cắn điếu thuốc: "Hút không?"
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng lại không có ý muốn đốt thuốc.
Lý Đạo ngồi bên bệ cửa sổ, một chân gác lên theo, trong miệng quá trống rỗng, anh mò trong túi sau một thanh kẹo cao su ra nhai.
Cố Duy đưa tay đốt thuốc, khẽ rít một hơi: "Không ngờ rằng anh bình tĩnh đến vậy, năm ngoái Ngũ Minh Hâm..." Anh ta đang nói bỗng nhiên dừng lại, quan sát biểu cảm của anh, thấy không có gì khác thường, nói tiếp: "Minh Hâm bảo anh cai thuốc, anh thực sự không hút luôn."
Lý Đạo cười cười, không đối chấp lại.
"Cũng bắt đầu từ khi đó, định rửa tay không làm nữa."
Anh giương mắt: "Cậu nhìn thấu?"
Cố Duy lắc đầu cười một tiếng, khẽ thở dài: "Người ta đi gần một năm rồi, nói thật đi, còn nhớ Minh Hâm à?"
Ngũ Minh Hâm là chị gái của Tiểu Ngũ, năm ngoái bị tai nạn chết bất ngờ.
Nước mưa tạt vào ướt bờ vai anh, Lý Đạo đưa tay lau một cái, trả lời bình bình: "Nhớ thì thế nào, mà không nhớ thì làm sao."
Cố Duy an ủi: "Nhìn về phía trước ấy, đợi xuất cảnh, tìm một cô gái kết hôn sinh con, sống qua ngày thật tốt."
Lý Đạo khẽ hừ một tiếng.
Có một khoảnh khắc không nói lời nào, cả hành lang tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi.
Tầm mắt Lý Đạo từ ngoài cửa sổ thu vào, "Hôm nay cậu tức giận?"
"Chuyện gì?"
"Tôi dạy dỗ Cố Tân."
"Không có." Cố Duy đổi tư thế đứng, thuốc kẹp giữa ngón tay: "Đứa em gái này của tôi, có kỹ năng bạo lực gia đình đấy, khi trừng mắt với tôi thì có đến mười phần phấn khích, giống như đàn bà chanh chua chẳng sợ ai, nhưng cứ hễ gặp người hù dọa, lập tức biến thành trái hồng mềm."
Lý Đạo cảm thấy sự so sánh này của anh ta rất phù hợp, không khỏi nhếch môi một cái: "Gan quá nhỏ."
"Cũng không đúng." Cố Duy nói: "Nói con bé nhát gan, có một vụ tai nạn động đất, con bé nói muốn đi đăng ký tình nguyện viên chó má gì đó, cứ vậy mà đi luôn."
Lý Đạo hơi đờ người, đường cong ở cằm có hơi căng cứng: "Chỗ nào?"
"Đi lúc năm ngoái, Miên Châu." Anh ta tắt thuốc, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.
Lý Đạo không khỏi siết chặt nắm tay, nhất thời không lên tiếng.
"Biết tại sao tôi không mang theo con bé đi không?" Cố Duy không phát hiện sự khác thường của anh, vẫn cứ nói.
"Tại sao?"
Cố Duy nói nguyên nhân với anh, cúi đầu xuống, có chút lặng yên.
Lý Đạo: "Không bằng cứ nói thẳng với cô ta."
"Con bé đó tính tình ngang bướng như lừa, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, sợ nói xong đánh chết bọn tôi cũng không chịu đi theo tôi."
Cố Duy chống tay lên bệ cửa sổ, bất tri bất giác cảm thấy tối nay nói rất nhiều, "Hai chúng tôi sống nương tựa nhau rất nhiều năm, từ khi tôi bước đi con đường này, con bé đã xem tôi như kẻ thù." Anh ta chợt nhìn Lý Đạo, cười nói: "Anh trai, đồng ý với tôi một chuyện nhé."
Lý Đạo liếc anh: "Nói."
"Trên đường chẳng may gặp chuyện nguy hiểm, tôi bị bắt, anh phải giúp tôi đưa Tân Tân ra ngoài."
"Còn không biết ai bị bắt trước."
Cố Duy không biết xấu hổ nói: "Khi anh đồng ý. Bắt đầu từ bây giờ, em gái tôi giao cho anh, tôi không quản được, anh quản giúp tôi."
Lý Đạo hỏi: "Cậu dùng cách này để đưa cô ta đi, không sợ cô ta hận cậu à?"
"Nếu như không nhờ cách này, thương lượng với nhau con bé chịu đi theo tôi à?" Cố Duy than thở: "Lần này tôi xuất cảnh mãi mãi không quay lại, sao tôi có thể để con bé ở lại Thượng Lâm, hận thì cứ hận, con bé ở gần tôi một chút, tôi có thể nhìn con bé bình an là được."
Lý Đạo không tiếp lời, Cố Duy nhớ ra chuyện gì đó, hỏi tiếp: "Nhưng nếu anh bị bắt, có chuyện gì muốn căn dặn tôi không?"
"Không có."
Cố Duy tặc lưỡi một tiếng: "Con người anh đúng là chẳng thú vị gì."
Lý Đạo không phản ứng lại gì.
Đàn bà tắm lâu lắc, gần nửa giờ cũng không thấy hai người đi ra.
Cố Duy lại lải nhải thêm vài chuyện vặt vãnh hay ho, Lý Đạo cũng không hẳn là không chịu đựng được, chẳng qua là miếng kẹo cao su nhai trong miệng đã mất hết mùi vị, lại đổi một thanh khác.
Cố Duy nói tiếp: "Tân Tân lúc ba bốn tuổi là vui nhất, một đứa bé trắng trắng mềm mềm, giống như vắt mì ấy. Năm đó con bé sốt cao không hạ, chạy chân trần đi khám bác sĩ trong thôn lấy thuốc cũng chẳng có tác dụng gì, mẹ tôi làm hạ nhiệt theo cách dân gian cho Tân Tân, cả người nó nóng hổi, giống như con tôm bị nấu chín..." Đôi mắt Cố Duy lấp lánh: "Biết cuối cùng thứ gì cứu con bé không?"
Lý Đạo phụ họa: "Cái gì?"
"Một bình đào."
Lý Đạo nhíu mày.
"Năm ấy đào là thứ đồ xa xỉ, nhà người bình thường cũng không có tiền mua, không ngờ rằng nha đầu kia ăn xong thì khỏe hẳn." Cố Duy lắc đầu bật cười: "Sau đó mẹ tôi ôm Tân Tân, gọi đào ơi đào à suốt một đêm. Từ đó về sau mỗi lần con bé lên cơn sốt đều ăn đào ngâm, cho nên có nhiều cái tên tắt lắm, chỉ có điều sau khi mẹ tôi đi, không ai gọi nó như thế nữa."
Lý Đạo hỏi: "Gọi là Tiểu Đào à?"
Cố Duy chưa kịp trả lời, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
Ánh mắt Lý Đạo đi theo, chỉ thấy dưới ành đèn lờ mờ có một cô gái đang đứng, trên người mặc bộ quần áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, chỉ dài đến bắp đùi, có lẽ do làn da còn ẩm ướt, nên miếng vải mỏng dính sát lên người, tinh tế phác họa đường cong.
Mặc dù cô mặc một cái áo khoác bên ngoài, nhưng trước ngực nhìn một cái thì không sót thứ gì. Bộ váy ngủ kia vải vóc may tiết kiệm, chỉ bao bọc nửa bầu ngực, khe rãnh sâu ở giữa lộ hết ra, có thể do ngâm trong nước nóng thời gian dài, da thịt trắng hồng hẳn ra.
Đôi mắt Lý Đạo có ẩn ý sâu xa khác, suy nghĩ cái chỗ đầy đặn đó có vẻ thích hợp với cái tên thân mật đó hơn, tiếp câu nói vừa rồi của Cố Duy: "Hay là, tiểu đào tiên à?"
Đào tiên mẹ anh!
Cố Duy hận không thể kéo ánh mắt anh ra chỗ khác, cởi áo ra, vừa định xông lên trước, Cố Tân đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng kéo chặt áo khoác.
Cô đương nhiên không ngờ rằng hai người họ còn ngồi trong hành lang, đi vòng qua người ta, bước chân hốt hoảng luống cuống, cắm đầu chạy về phòng mình.
Sau đó Tô Dĩnh cũng đi ra, vị tổ tông này ăn mặc còn hớ hênh hơn, thậm chí ngay cả cái áo khoác còn không có.
Huyết dịch Cố Duy chạy thẳng lên đầu, không biết tại sao, thần kinh như bị đâm xuyên một cái, lại có chút rục rịch. Anh cầm quần áo quấn quanh cô, cắn răng nghiến lợi: "Bà chị của tôi, sao lại đi ra không thế này hả?"
Tô Dĩnh rụt cổ: "Em nghĩ anh ở phòng lão Kỷ."
Cơ thể anh đứng chắn trước mặt cô, Tô Dĩnh đưa tay xuống, lén đặt trên quần anh. Khẽ nhéo một cái.
Gáy Cố Duy tê rần, khóe miệng giật một cái, ngay lập tức nhướng lông mày lên cảnh cáo cô.
Tô Dĩnh nháy mắt với anh, ý tứ rất rõ ràng.
Qua vài giây, Cố Duy cắn răng, quay đầu hỏi Lý Đạo: "Cái gì ấy nhỉ, anh mới vừa rồi nói anh nóng?"
"Không nói."
"..." Cố Duy nháy nháy mắt.
Khuỷu tay Lý Đạo gác trên đầu gối, thờ ơ.
"Anh nói rõ ràng." Cố Duy gắng sức nháy mắt với anh: "Không thì anh đi hóng mát một lúc?"
"Mắt cậu đừng có giật như thế." Lý Đạo cười khẽ, nhìn đồng hồ: "Cho cậu thời gian nhanh hết mức có thể, tốc chiến tốc thắng."
Hai người lui về phòng làm chuyện mây mưa, trong hành lang lại yên tĩnh như cũ.
Mưa càng lúc càng lớn, Lý Đạo nhả kẹo cao su, đem tờ giấy bạc trong tay vo tròn rồi bắn vào góc hành lang.
Anh quay đầu nhìn cánh cửa phía đối diện hơi xéo qua, đóng cửa sổ lại, đi sang đẩy ra.
Cố Tân vốn để cửa cho Tô Dĩnh, không ngờ rằng người đàn ông này lại xông vào.
Cô bị hoảng sợ đứng bật dậy, lui vào đến cuối giường: "Anh..."
"Phòng bị chiếm, tôi nghỉ một lát."
Lý Đạo bước hai bước lớn đến, không nhìn cô, đi đến giường đối diện nằm thẳng tay thẳng chân, rồi nhắm mắt.
Trong phòng tỏa ra không khí quái dị khác thường, Cố Tân còn không dám thở mạnh, dựa vào cái tủ thấp đứng một lúc lâu, chân có hơi tê, thế là giương mắt lén liếc nhìn người nọ.
Thân người anh cao lớn, cơ thể gần như chiếm hết toàn bộ cái giường đơn, cánh tay đưa lên che mắt, hô hấp đều đều, không nhúc nhích, có vẻ như ngủ thật.
Cố Tân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô ngồi bên mép giường, cầm khăn lông tiếp tục lau tóc.
Lý Đạo thuận theo khe hở giữa các ngón tay đưa mắt nhìn, trên người cô gái kia còn mang áo khoác, cổ áo và nút áo đều khóa kín, chỉ lộ một phần đôi chân.
Mái tóc cô dài được kéo sang một bên, từ từ lau, động tác rất nhẹ, không phát ra một chút xíu âm thanh nào.
Tầm mắt Lý Đạo quay về trên gương mặt cô, không biết có phải do tác dụng của tâm trạng trong lòng hay không, mà bây giờ nhìn cô lần nữa, càng có cảm giác quen mắt.
Anh nhắm hai mắt, đột nhiên có một luồng cảm giác phiền loạn, nhảy từ trên giường bật dậy, người bên kia lại bị thất kinh.
Lý Đạo cảm thấy buồn cười, "Thuộc giống thỏ à?"
"..."
Anh hơi khom lưng, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt lần nữa chuyển đến cặp chân cô, tán chuyện: "Trấn này có hai cửa hàng bán quần áo, ngày mai bảo Tô Dĩnh đi một chuyến với cô."
Cố Tân nói khẽ: "Ừm."
Lý Đạo: "Chỉ có điều quần áo không được đẹp cho lắm."
Cố Tân gật đầu một cái, rũ mắt, không nói được câu nào với anh.
Lý Đạo lại hỏi: "Ở thành phố Thượng Lâm đợi vài năm à?"
"Hơn mười năm." Cô đáp.
"Quê quán ở đó?"
"Lạc Bình."
"Lạc Bình..." Trong miệng anh lặp lại một lần, "Không nghe Cố Duy nhắc đến."
Kiểu người giống như bọn họ, quan hệ có thân thiết cũng kiêng kỵ nói đến chuyện gia đình.
Cố Tân: "Đó là một thôn rất nhỏ."
Lý Đạo gật đầu: "Bao lâu rồi không về?"
Ánh mắt Tô Dĩnh tối sầm lại, một lúc lâu mới nói: "Đi rồi sẽ không quay về nữa."
"Ừ." Anh đáp lại.
Yên lặng trong chốc lát, Cố Tân chủ động mở miệng: "Anh... khi đang ăn cơm nói những lời đó là thật?"
"Câu nào?"
"... sẽ không làm lại trò cũ."
Lý Đạo hơi thẳng người, cánh tay đặt phía sau đỡ người. Con người anh rất thô, ở trước mặt phụ nữ cũng chẳng nói đến chuyện giữ chút hình tượng, hai chân lại mở rộng, điệu bộ lười biếng thô lỗ.
Anh hạ mắt liếc cô: "Cô có tin không?"
Lại đến rồi!
Cố Tân hối hận vì mình chủ động nói chuyện, dù chưa nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng trực giác cho biết anh đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, mang theo cảm giác bị áp bức quá mạnh mẽ, khiến toàn thân cô không được thoải mái.
Thấy cô không nói gì, Lý Đạo đổi sang câu hỏi khác: "Tin tưởng anh cô không?"
Lần này ngược lại cô trả lời rất thẳng thắn: "Không tin."
"Tại sao?"
"Nghe câu chuyện "Chó sói đến" nhiều năm rồi, ai còn tin tưởng kẻ lừa gạt."
Lý Đạo cười cười, không lên tiếng.
Cô hơi nhíu mày, chu cái môi nhỏ đầy mỉa mai, lúc nói chuyện cáu giận thế này thế kia, nghĩ đến lại thấy cái giọng này vô cùng gần gũi, biểu cảm sinh động hơn trước rất nhiều.
Lý Đạo không khỏi nhớ đến những câu nói khoa trương trước đó của Cố Duy. Cả đời này anh không có cơ hội để trải nghiệm, không biết rốt cuộc cảm giác có em gái là thế nào.
Anh lại hỏi: "Cho cô một cái điện thoại, cô có báo cảnh sát bắt cậu ta không?"
Cố Tân do dự rất lâu, ánh mắt tập trung ở nơi nào đó, cuối cùng bỉu môi: "Có."
Lý Đạo khẽ nhíu hàng lông mày, nói chắc chắn: "Cô không có."
Cố Tân hỏi, "Tại sao nói thế?"
Ánh mắt anh cụp xuống: "Không nói cho cô biết."
Cố Tân: "..."
Hai người một hỏi một đáp, thậm chí tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lấn át cả tiếng nói chuyện.
Không mở miệng một lúc, căn phòng lại yên tĩnh.
Một lúc lâu, Tô Dĩnh quay lại, anh đi ra.
Cố Tân cho rằng đêm nay sẽ khó mà ngủ được, nửa đêm suy nghĩ không biết có cơ hội trốn đi hay không, nhắc nhở bản thân đừng ngủ quá sâu, nhưng một khi dình lấy cái gối, lập tức ngủ say, vừa mở mắt trời đã sáng.
* * *
Sắc trời còn chưa hoàn toàn tỏ hết, trên hành lang đã vang lên một vài tiếng bước chân vụn vặt.
Cô gái nhỏ suy đoán hồi lâu, lấy hết dũng khó gõ cửa một căn phòng.
Cửa chỉ mở một khe nhỏ, bên trong có một người đàn ông cao lớn đang đứng, sắc mặt u ám, ánh mắt cảnh giác.
Lý Đạo lặng lẽ quan sát cô: "Tìm ai?"
Cô gái nhỏ bất giác lui về sau nửa bước: "Một... chị gái, tóc dài, dáng người rất đẹp, mặc quần áo màu xanh lam... Tối hôm qua hình như em gặp chị ấy ở cửa này."
Nghe cô ta miêu tả, Lý Đạo biết là Cố Tân: "Có chuyện gì?"
"À, em phải đi, cảm thấy chị ấy là người rất tốt, nên muốn chào chị ấy một tiếng..."
"Lộn rồi."
Cửa nhanh chóng khép lại.
Đôi mắt to sáng của cô gái khẽ chớp mắt hai cái, người ta thật đẹp trai, nhưng mà quá hung dữ, cô đứng hồi lâu, than thở một tiếng, tiếng nuối đi xuống lầu.
Lúc này trên đường đi còn chưa thấy bóng người đi đường nào, một cơn mưa dầm dề đi qua, nước mưa khiến con đường đầy bùn lầy.
Cô gái nhỏ bật ô, đi rất xa mới tìm được một chiếc xe van màu vàng, xe này là xe chuyên chạy đón khác ở trấn Tam Pha.
Cô khép ô, ngồi vào trong: "Chú, phiền chú đưa cháu đến quốc lộ ngoài trấn."
Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười điềm đạm ôn hòa: "Sáng sớm thế, một đi ra đường à?"
Cô gái nhỏ rõ ràng trong lòng không có phòng bị gì, đáp vui vẻ: "Vâng ạ, lần đầu tiên đấy ạ."
"Ồ, thế à." Tài xế lại nhìn cô vài lần, ngya sau đó, cong miệng cười, nụ cười ấy trong buổi sáng sớm mù mịt, đặc biệt quỷ dị.
"Nắm chắc, đường không dễ đi đâu."
Cô gái nhỏ đáp một tiếng vâng.
Tài xế không nhìn cô nữa, giờ tay lên, ngón tay chà lên nốt ruồi đen bên khóe môi.