Kết thúc cuộc điện thoại, chuyện trước đó cũng không thể tiếp tục.
Vừa rồi điện thoại bị rò rỉ, Cố Tân nghe hết toàn bộ.
Cô khẽ ho một tiếng, ngón tay kéo tóc vuốt lung tung: "Anh... sao anh nói tôi không ở đây?"
"Vậy phải nói thế nào?" Anh khom người, không nhịn được cười cười với cô: "Nói cô đang... nói tôi chuẩn bị gặm cải xanh nhà cậu ta à?"
"Có heo mới gặm."
"Có thể gặp tại sao không được?"
Bàn về da mặt dày, Cố Tân không sáng bằng anh.
Không ngồi ở chỗ đó nữa, hai người dọc theo bờ hồ đi về phía trước.
Cố Tân nói: "Cho tôi mượn điện thoại một chút."
"Làm gì?"
"Dù sao cũng phải nói với anh ấy một tiếng, tính khí anh ấy nóng nảy, lại làm loãn cả thế gian này mất."
Anh không nghe: "Ôi gào gào, ai bảo cậu ta không biết nhìn xa, lúc mấu chốt thì chạy đi."
Đang nói chuyện, điện thoại lại vang lên.
Lý Đạo lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên vẫn là Cố Duy.
Anh chuẩn bị tắt, Cố Tân chồm sang cướp.
Lý Đạo liếc mắt chú ý đến động tác của cô, vừa chạm vào cánh tay anh, anh liền giơ cao tay lên quá đầu.
Cố Tân bất giác nhảy lên, cơ thể vô thức lướt qua ngực anh.
Đường cong của cô lồi lõm thú vị, anh cảm nhận được chút cứng rắn và mềm mại khi tiếp xúc, chà một đường trước ngực anh.
Sắc mặt Lý Đạo trầm xuống, nhưng cô chẳng phát giác ra gì, biểu cảm thậm chí có chút nghiêm túc: "Đừng ầm ĩ, mau đưa cho tôi."
Tiếng chuông lanh lảnh vang bên tai không dứt, nôn nóng vạn phần giống như người ở đầu bên kia.
Cố Tân lại nhảy lên hai lần, tay với lên trên, có ý muốn kéo cả quần áo anh, còn không nắm giữ được lực độ, đầu ngón tay với nhiều lần, thế là nhéo một cái thật đau trước lồng ngực rắn chắc của anh.
Lý Đạo thở hắt ra một hơi lạnh, bị cô nhéo vừa đau lại vừa nhột, một luồng điện yếu ớt cũng lan tỏa khắp cơ thể anh, gáy bỗng tê dại theo.
Một tay anh siết chặt eo cô, khàn giọng: "Cái cách nhảy thế này của cô cũng chẳng thành công nổi."
Cố Tân kêu rên: "Này! Eo! Eo! Đau!"
Sức lực của anh không hề nhẹ đi, vòng tay sắt giam cô trước ngực, cô nhón chân, căn bản không rơi xuống dưới.
Lần này, hai người sát vào nhau.
Bên cạnh thi thoảng có người lướt qua, đi ra xa còn hóng hớt quay đầu nhìn lại, cho rằng anh đang tán tỉnh ve vãn người yêu nhỏ.
Lý Đạo mang cô đặt sang bên cạnh, ghé sát vào tai cô: "Còn động đậy nữa không chừng có chuyện xấu đấy."
Bấy giờ Cố Tân mới ý thức được, mặt đỏ bừng, hai tay đặt trên vai anh, ngã người về phía sau.
"Không cần điện thoại?" Tay hơi hạ xuống, huơ huơ.
Cố Tân lập tức với tay lấy, nói nhỏ: "Anh đến cái tuổi này rồi, còn chơi cái trò thế này được."
Lý Đạo nheo mắt lại: "Cái tuổi thế nào?"
"Năm nay Cố Duy hai mươi tám tuổi, anh lại lớn hơn anh ấy, chắc chắc hơn ba mươi rồi." Cô nhếch khóe miệng không dễ nhận ra, trong giọng nói mang chút gì đó chê cười.
Động tác của Lý Đạo dừng lại, liếc mắt nhìn cô.
Một lúc lâu, bên kia tắt máy.
Anh thả người xuống, cười một miếng: "Nghe qua có vẻ như cô đang kì thị, còn không biết cô phân biệt đối xử với chuyện tuổi tác thế này đấy."
"Tôi không kỳ thị." Cố Tân nói.
"Cô hai mươi ba tuổi?"
Cô vuốt vạt áo, gật đầu.
Lý Đạo ngẩng đầu nhìn trời đất, tính toán một lúc: "Lớn hơn cô tám tuổi." Anh nói: "Năm nay tôi ba mươi mốt."
Cố Tân: "Ồ."
Vốn cho rằng cái đề tài này sẽ kết thúc, nhưng anh lại nhìn cô, nói thêm một câu: "Cơ thể cũng không già mấy."
Cố Tân: "..."
Lý Đạo đưa điện thoại sang, cô đón lấy, ngón tay anh siết chặt, không thả: "Đàn ông ở cái tuổi này mây mưa trăng gió, chẳng xem là gì to tát." Anh cười một tiếng: "Nên làm chuyện có thể làm, thế thì chẳng có gì sai."
Cố Tân dùng sức giành điện thoại ra khỏi tay anh: "Không biết anh đang nói gì."
Cô đi sang một bên bấm số, đầu bên kia vừa vang lên một tiếng đã nhận ngay.
"Lý Đạo!" Cố Duy thở hồng hộc, gắt giọng nói oang oang: "Mẹ kiếp rốt cuộc anh đang ở đâu? Em gái tôi chạy mất, anh còn không nhận điện thoại của tôi, chúng tôi bây giờ đang ra phố lấy xe, chuẩn bị..."
Cố Tân xoa mặt: "Em không trốn."
"... Tân Tân?" Bước chân bên kia như ngừng lại.
"Ừm, là em."
Cố Duy phản ứng sau hai giây: "Em đang ở cùng với Lý Đạo?"
Cô đá hòn đá nhỏ ven đường, nói thật: "Bọn em chuẩn bị đi tìm khách sạn, còn đang trên đường."
Cố Duy rõ ràng thở phào một hơi, nói liền vài tiếng liên tục: "Vậy là được, vậy là được rồi." Anh ta nói: "Bọn anh cũng vừa đón lão Kỷ từ bệnh viện về, khách sạn ở đâu? Anh đi đâu để gặp nhau đây?"
Cố Tân quay đầu nhìn Lý Đạo, Lý Đạo đang tháo vỏ kẹo cao su, miệng anh giống như phải nhai thứ gì đó cho bằng được, một giây cũng không được rãnh rỗi.
Anh căn dặn: "Gửi địa chỉ, bảo bọn họ đến đó là được."
Cố Tân chuyển lời.
Khi định ngắt máy: "Chờ một lát." Cố Duy bỗng nhiên nói vào chuyện anh ta muốn nói: "Vừa rồi bọn em làm gì thế? Sao Lý Đạo lại nói hai người không ở cùng nhau?"
Cố Tân như làm chuyện gì đó trái với lương tâm, cô cúi đầu xuống: "Anh ta trêu anh đấy."
Ngắt điện thoại, Cố Tân nhân tiện gửi định vị của họ đi.
Ra khỏi khu vực này, bọn họ đứng trên bậc thềm ven đường.
Chưa đến vài phút, hai chiếc xe lần lượt lái đến, đón bọn họ, cùng đi tìm chỗ dừng chân.
Kỷ Cương ngã dựa vào đằng sau, tinh thần có tốt hơn chút, nhưng sắc mặt còn hơi tái nhợt.
Lý Đạo nhìn anh ta qua kính chiếu hậu: "Bác sĩ nói thế nào?"
Kỷ Cương nghiêng người chống cơ thể ngồi dậy, chưa kịp mở miệng, Hứa Đại Vệ đã nói giùm anh ta: "Tình trạng về cơ bản thì đã ổn rồi, phải quan sát thêm một thời gian, chiều mai phải truyền nước biển tiếp."
Giọng Kỷ Cương khàn khàn: "Chuyện bé lại xé ra to, uống vài viên thuốc là được, có thể đi rồi."
Hứa Đại Vệ: "Bác sĩ nói phải đợi phản ứng trên cơ thể biến mất hoàn toàn."
Lý Đạo ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: "Cần mấy ngày?"
"Ít nhất ba ngày." Hứa Đại Vệ nói.
Lý Đạo không hỏi thêm nữa, cánh tay chống trên khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một lát sau anh nói: "Vậy thì ở lại vài đêm."
Cả một đường dày vò cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ, là nhà dân, tối nay nơi này chẵng khác gì nhà khách, cũng chỉ có một nhóm người bọn họ.
Phía trước có một khoảng sân, nuôi vài con gà con vịt, còn có một cái chuồng nhỏ cho chú chó canh vườn, vẻ ngoài khá dọa người, nhưng thực tế lại rất hiền.
Cố Tân muốn đi thằng về phòng nghỉ ngơi, nhưng bị Cố Duy gọi lại.
Anh tự đưa một cái bát nhựa đến trước mặt cô, bên trong chừa đầy đủ loại trái cây nhiều màu sắc.
Cố Tân nhìn một cái: "Cái này..."
"Nếm thử đi." Ánh mắt anh rất sáng: "Ăn xong mũi có thể xì cả khói luôn đấy."
Cố Tân: "..."
"Lúc nãy anh thấy chị Dĩnh của em ăn rất ngon lành, nên mang một phần về cho em."
Cố Tân liếc anh một cái, nhận lấy: "Đá khô cũng hết sạch rồi."
"Để lâu quá, tan mất rồi." Cố Duy gãi đầu, dè dặt hỏi: "Em thấy món này rồi à?"
"Ở Thượng Lăng có." Cô cầm một món bỏ vào miệng, món ăn lành lạnh, mang bị ngọt thanh đạm.
"Vậy là ăn rồi ư?"
Tô Dĩnh đứng cạnh cười nhạo anh: "Cứ bảo là tìm được trò vui hiếm thấy gì đấy, anh còn chả khác gì kẻ ngốc mang cả đoạn đường về đây."
Cố Tân bị nghẹn, lập tức cười nói: "Trước đây em toàn nhìn đồng nghiệp mua, thật ra em chưa ăn bao giờ."
"Thế à?" Miệng anh tạo thành một đường cong lớn, nhếch mày nhìn sang phía Tô Dĩnh, hỏi cô: "Ăn ngon không?"
"Anh nếm thử xem." Cố Tân cầm bát nhựa trong tay đưa đến.
Cố Duy được quan tâm mà vừa lo vừa sợ, vội vàng lấy một viên trong bát bỏ vào miệng.
Ba người ngồi trên băng ghế ngoài khoảng sân nhỏ, gió đêm mát rười rượi, thổi lá cây bay lã chã, nhưng lại rất yên tĩnh.
Tô Dĩnh nghịch điện thoại, than ngắn thở dài: "Anh như người bị xem thường ấy, ban nãy em cho anh, anh còn nói phụ nữ toàn ăn đồ rác rưởi."
Cố Duy tặc lưỡi một tiếng, "Chơi của em đi, thèm bị đánh à?"
"Anh thử xem?" Cô ta trợn mắt.
"Được rồi được rồi, bà cô của tôi, tôi sai rồi."
Cố Tân nghe hai người cãi vã, không phát ra tiếng động cười khẽ một cái.
Đêm nay là một đêm hiếm thấy, tâm trạng cô dạt dào, cảm giác này đã rất lâu rồi cô chưa tìm thấy được.
Cuộc đời này nhân quả luân hồi, người thiện thì phải thiện.
Khi ấy, cô còn nghĩ tích cực rằng, tất cả sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt lên.
Cố Tân ăn sạch trái cây trong bát nhựa, đứng dậy: "Được rồi, hai người trò chuyện đi, em đi ngủ trước."
Bước chân cô nhẹ nhàng đi vào nhà.
Nhìn bóng người cô biến mất, Tô Dĩnh ném điện thoại di động sang bên, đưa hai chân lên trên băng ghế nhỏ, cọ vào lồng ngực Cố Duy.
Bắp đùi anh đỡ đầu gối và lưng cô, ôm người chặt cứng, hôn vài cái lên trán cô.
"Vui đến vậy à?" Cô hỏi.
Đuôi mắt Cố Duy chỉ toàn sự vui vẻ, ôm lấy cơ thể nhẹ bỗng của cô: "Em biết không, rất lâu rồi Tân Tân không nói nhiều như vậy với anh."
Tô Dĩnh cũng vui vẻ, nói lại: "Vậy tốt rồi."
"Em biết cái gì."
"Em không hiểu, sau này có em gái anh là được rồi, em chỉ là nhánh hành tây." Cô muốn nhảy khỏi người anh.
Cố Duy giữ cánh tay cô lại: "Em rãnh rỗi ăn luôn cả giấm à?"
"Em là bà chúa giấm đấy."
Cố Duy véo chóp mũi cô, thu nụ cười lại, nói chuyện có phần trịnh trọng: "Sau này em phải sống thật tốt với Cố Tân, hai người đáng như như nhau, từ bé đã không có bố mẹ chăm sóc, con bé có quá nhiều chuyện đau buồn, anh nghĩ em có thể hiểu được."
Tô Dĩnh cong cong khóe môi: "Sao câu này giống như đang giao phó hậu sự thế."
"Bảo anh chết?" Anh đánh vào mông cô: "Cô nàng này muốn đổi người rồi đấy à? Nói cho em biết, không đùa đâu, anh đây có thể sống đến mười ngàn năm."
"Chỉ có rùa mới thế." Cơ thể Tô Dĩnh mềm nhũn trong lòng anh, cười khách khách không ngừng.
Cố Duy trừng phạt véo cô một cái: "Không nói đùa đâu, lời nói lúc nãy nhớ chưa?"
"Nhớ." Cô kéo dài âm thanh, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đồng ý.
Cố Duy thưởng hôn cô cái chụt.
"Con bé là người thân, em là người yêu." Anh cười lưu manh: "Em muốn làm người nào?"
Tô Dĩnh không chịu ngồi yên, chợt ôm cổ anh chồm tới trước: "Người yêu." Cô nói mơ màng.
Cố Duy cười, há miệng ngậm môi cô.
Âm thanh của Tô Dĩnh đứt quãng: "Anh... sau này... sẽ không cần em nữa à?"
"Tân Tân là một nửa mạng, em là nửa mạng còn lại... sao có thể... không cần nữa."
Tô Dĩnh ôm anh chặt thật chặt, hai người không nói thêm câu nào nữa, nụ hôn phớt biến thành nụ hôn sâu, tiếng hô hấp dồn dập rối loạn sau khoảng sân nhỏ tĩnh lặng.
Vài giây tách ra ngắn ngủi, môi bọn họ sưng tấy.
Tô Dĩnh nói thẳng thừng: "Em muốn."
Cố Duy cười một tiếng, khẽ hôn cô: "Em không thể dè dặt chút được à?"
"Anh vui, em nên chúc mừng chứ." Hai người đều không đứng đắn.
Cô quan sát xung quanh, ghé sát vào tai anh: "Ra sân sau?"
"Không được, không có bao." Mặc dù anh nói thế, nhưng đã ôm lấy Tô Dĩnh bước nhanh đi về phía sau.
Cố Duy quay về phòng khi gần chín giờ, hát khúc vu vơ, cả người tinh thần phấn chấn vui vẻ.
Anh ta và Lý Đạo ở chung một phòng, khi đi vào, hai tay anh vịn vào xà ngang trên khung cửa, ở trần, bắp chân rắn chắc, đang đẩy người lên. Gân xanh trên cánh tay ánh hiện rõ rệt, mỗi một tấc da thịt đều căng cứng như muốn nổ tung, mồ hôi sáng lấp lánh đọng trước ngực và bụng anh, cả cơ thể như cổ máy phát ra nguồn năng lượng lớn.
Cố Duy chề môi, nói lạnh nhạt: "Có khí lực lại không biết dùng thế nào."
Lý Đạo không có thời gian để phản ứng lại với anh ta.
Cố Duy lười tắm, duỗi người nằm trên giường hé mắt nhìn Lý Đạo.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên hỏi: "Anh có ý gì với Tân Tân?"
Động tác của Lý Đạo bỗng hơi chậm lại, làm thêm vài cái, anh mới nhảy từ trên xuống: "Hỏi làm gì?"
"Theo như tôi quan sát, suy nghĩ của anh với con bé không đơn thuần."
Lý Đạo với cái khăn lông bên cạnh, không chối: "Muốn nói chuyện gì?"
Cố Duy bị cái chất giọng bình tĩnh của anh đánh cho một gậy, nhảy cẫng khỏi giường: "Đừng tưởng anh là lão đại, tôi sẽ sợ anh." Anh ta chỉ anh, lớn tiếng nói: "Cảnh cáo anh nhân lúc còn sớm thì tránh xa con bé ra, đừng có động lòng vớ vẩn với nó, con người con bé đơn thuần, muốn chơi thì tìm người khác mà chơi."
"Tôi chơi?"
"Dù thế nào cũng không được."
Lý Đạo liếc nhìn anh ta: "Tôi đào mộ tổ tông nhà cậu?"
"Cuộc sống riêng tư của anh quá loạn lạc."
Anh thả khăn lông xuống, cười hừ thành tiếng: "Đứa hạnh của hai anh em nhà cậu, cậu nói nghe thử xem, tôi loạn lạc thế nào?"
"Đầu tiên là Ngũ Minh Hâm, sau đó lại cùng Đỗ Quảng Mỹ..." Anh đút tay vào túi đi qua đi lại hai vòng: "Chưa hết, cái hồi còn trẻ, anh dám nói anh không có đàn bà nào à?"
"Người nào để tâm người nào không để tâm cậu không nhìn ra?"
"Vậy Minh Hâm anh xem là gì?"
Lý Đạo nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, chậm rãi thở ra một hơi: "Minh Hâm giống như là người bạn của tôi, tôi nghĩ cậu rõ nhất."
Ban đầu Ngũ Minh Hâm cũng là thành viên của bọn họ, cô ấy phụ trách móc nối với người trên. Trong nhiều lần hành động, hai người phối hợp ăn ý, tất cả các bước nối tiếp nhau không có bất kỳ kẽ hở, chưa bao giờ thất bại. Sau đó bọn họ cứ thuận theo đó mà sống chung với nhau, khi ở cạnh nhau không có bao nhiêu kích thích hay rung động, không đủ sâu sắc, càng không đặt sâu vào trong lòng để hành động sau đó càng ăn khớp nhau hơn, tựa như chỉ một ánh mắt cũng biết đối phương nghĩ gì.
So với tình bạn kính trọng, thì quan hệ bạn bè hợp tác là từ thích hợp hơn để giải thích mối quan hệ của họ.
Nếu như cô ấy không chết, có lẽ hai người sẽ ở bên nhau như thế, là bạn hợp tác với nhau, cũng là tình nhân hợp cách. Chĩ như vậy mà thôi.
"Đỗ Quảng Mỹ thì sao?"
Anh cởi quần ném sang một bên, xua tan phiền não: "Mua bán kiểu anh tình tôi nguyện, không có gì đáng nhắc đến."
Cố Duy nói: "Ai biết anh có nghĩ như vậy với Cố Tân hay không?"
Lý Đạo nhíu mày lại, giọng nói hoàn toàn chuyển sang tông lạnh: "Làm nhiều quá, mẹ kiếp chỉ số thông minh cũng tụt mất luôn rồi à?"
Hôm nay Cố Duy không biết trúng tà gì, biết Lý Đạo tức giận, tất cả mọi chuyện có lẽ nên chấm dứt tại đây, nhưng anh ta đặt mông xuống giường, cố chấp khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của anh: "Dù sao tôi cũng không đồng ý, Tân Tân phải tìm một người đàn ông đáng tin..."
"Tôi không cần sự thừa nhận của cậu."
"Tôi là anh trai..."
Chưa nói dứt câu, đuôi mắt Cố Duy chợt lóe lên, không kịp phản ứng, Lý Đạo đã đá một cước. Lực không hề nhỏ, anh ta mắng nhiếc xoay người né tránh, nhờ cái động tác ấy, đã đưa mông anh ta lên.
Lý Đạo theo sát đá thêm một cú, thẳng thừng đạp anh ta từ đầu giường rớt xuống mép cuối giường.
Cố Duy lăn nửa vòng trên giường, rầm một tiếng, ngã xuống đất.
Lâu sau đó, anh ta bò dậy, nổi giận đùng đùng, mặt mũi hung hăng gào một tiếng, chống tay lên mép giường bổ nhào về phía anh.
Thế nhưng dáng dấp cao lớn, lại chẳng có ích gì.
Lý Đạo nhanh tay lẹ mắt, với tay lấy cái gối bên cạnh ném vào mặt anh ta, nhân cơ hội đó nhấc đôi chân dài, né sang bên giường, áp chế anh ta xuống dưới một cách vững vàng.
Nửa đêm, hai người đàn ông cao lớn thô kệch bởi vì một người phụ nữ, vung quyền đánh nhau.
Spoil đầy nước mắt: chào tạm biệt Cố Duy...