Mặc dù sau buổi tiệc tối mối quan hệ của hai người dường như đã trở lại bình thường nhưng Bạch Nhung nhận ra từ sau sự việc đó ấn tượng của Navarre về cô dường như đã thay đổi… và không tốt lắm.
Hôm đó, Navarre đang cùng với trợ lý bàn công việc trong sảnh lớn của tòa lâu đài. Trợ lý đang gọi điện mời một số khách quý tham dự mùa sự kiện rượu vang. Bạch Nhung tình cờ đi ngang qua sau lưng ghế sofa nhìn thấy cuốn sổ ghi chép danh bạ.
Cô nhớ cuốn sổ này. Lúc ở Paris, Navarre từng yêu cầu cô ghi lại số điện thoại của mình, cô đã viết số và tên của mình trong đó. Nhưng giờ đây cô bất ngờ phát hiện ra ở trang bìa, bên cạnh tên cô có một chú thích mới bằng tiếng Anh: “Trouble”
Đây là kiểu gọi kỳ quặc gì thế này? Cái tên này khiến cô cảm thấy khó chịu, như thể bị gọi là “cục rắc rối” vậy.
*
Sau đó, Bạch Nhung suy nghĩ về chuyện của Dư Chân Nghệ, cô cũng có đôi chút hành xử không đúng mực. Đúng lúc đó những món quà kỷ niệm và đặc sản từ Trung Quốc mà cô nhờ gia đình gửi đến đã đến nơi. Cô đã chọn ra món đẹp nhất – một chiếc bình mai màu thiên thanh tinh khiết, thân bình mỏng và trong suốt cùng chất liệu tinh tế. Đó là món quà mang đậm phong cách truyền thống Trung Quốc nhất.
Cô đặt chiếc bình gốm này sang một bên, định dành riêng tặng cho Navarre. Dù sao cô cũng đã từng hứa với Navarre sẽ làm điều này để được tham quan một trang trại nho danh tiếng.
Hôm nay khi Navarre không có ở đó, Bạch Nhung cùng Léa và Opale mở gói quà. Trong khi mở, cô giới thiệu cho hai người: “Đây là lá trà Long Tỉnh, mẹ tôi đã mua trực tiếp từ những người trồng trà trên núi; còn đây là lụa từ Tô Châu… Nhìn này, cả khăn lụa nhuộm xanh nữa…”
Giới thiệu xong, cô quay sang Léa và Opale nói: “Xin lỗi, khi mới đến đây tôi đã không mang theo quà cho mọi người. Bây giờ mọi người cứ thoải mái chọn món mình thích nhé, tất cả những món này là dành cho mọi người..”
Léa với gương mặt xanh xao hiếm khi thể hiện sự phấn khích, bắt đầu lật qua những món quà đẹp đẽ đến từ một vùng đất xa xôi. Cô ấy tò mò hỏi: “Liliane, quê nhà của cô ở đâu bên Trung Quốc vậy?”
Bạch Nhung trả lời tên thành phố bằng tiếng Trung chuẩn, nhưng cả Léa và Opale đều tỏ ra bối rối.
Được rồi, Bạch Nhung nghĩ, có lẽ họ cũng giống nhiều người nước ngoài khác, chỉ biết đến Bắc Kinh và Tây An. “Dù sao thì tôi nghĩ đó cũng là một thành phố văn hóa giống Paris, nơi từng có nhiều nhà thơ và nghệ sĩ sinh sống. Có thể mọi người không biết đến thành phố này nhưng tám trăm năm trước đó là một trong những thành phố hàng đầu thế giới.”
Trong lúc trò chuyện, Opale tìm thấy chiếc bình gốm men xanh ngọc ở đáy hộp – rõ ràng đây là món quà bắt mắt nhất trong số các món quà, đẹp đến mức khiến người ta phải chú ý. Nhưng khi cô bé vừa cầm lên, Bạch Nhung đã nhanh chóng lấy lại.
“Xin lỗi, những món khác mọi người cứ chọn thoải mái, nhưng chiếc này –” Bạch Nhung mỉm cười ngại ngùng, cẩn thận nâng niu chiếc bình, “Tôi định tặng nó cho Navarre.”
*
Chiều hôm sau, Léa và Navarre ngồi bên bàn trong khu vườn. Léa đang thưởng thức hồng trà, còn Navarre đang xem xét bản thiết kế sân khấu cho mùa sự kiện rượu vang tháng tới. Thỉnh thoảng họ sẽ trò chuyện đôi chút.
Navarre nói: “Em đang nghĩ sau khi mùa hè bận rộn này kết thúc có thể sẽ đưa chị đến nghỉ ngơi tại nhà người bạn cũ của ông nội ở chân núi Alps. Không khí trong lành ở đó sẽ tốt cho sức khỏe của chị.”
“Em và Liliane gần đây đang hẹn hò à?” Léa đột ngột hỏi.
Navarre ngẩng đầu lên, “Ai cơ?”
“Em và Liliane.”
Đôi tay Navarre dừng lại giữa chừng khi đang lật bản thiết kế. “—Không. Tại sao chị lại hỏi vậy?” Anh bối rối nhìn cô một lúc rồi bật cười, tiếp tục lật bản thiết kế. “Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế.”
Léa đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào những cánh hoa hồng bên hàng rào, ngửi mùi hương rồi nói: “Nếu thật sự chưa có gì thì chị nghĩ em nên nhanh chóng bày tỏ.”
“?”
Léa nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, giọng nói vẫn yếu ớt: “André, em không thể làm xao động trái tim một cô gái mà lại không bày tỏ rõ ràng. Trái tim con gái rất dễ bị rung động.”
“……” Navarre buông công việc trong tay, ngồi thẳng dậy. “Em không hiểu chị đang nói gì.”
Léa nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói: “Tối hôm kia, tại tiệc sinh nhật của Opale, chị đã thấy em chạm vào mặt cô ấy.”
“……”
Navarre nhớ lại một lúc, hiểu Léa đang nói đến cảnh nào.
“Lúc đó chị còn tưởng hai người đã chính thức hẹn hò nên mới có cử chỉ thân mật như vậy. Mathieu, hôm đó ông cũng thấy đúng không?”
Quản gia Mathieu đột nhiên bị gọi tên thì hơi giật mình, nhìn Navarre rồi lại nhìn Léa. “Đúng vậy.”
Trên bãi cỏ, Opale đang ngồi cầm đĩa trái cây ăn nho tươi cũng giơ tay lên nói: “Con cũng thấy!”
Navarre lắc đầu cười, “Léa, em rất vui khi thấy chị bắt đầu quan tâm đến những chuyện trong cuộc sống thực tế, nhưng em phải nói, câu trả lời là không.”
“Thật sao? Nhưng khi nhìn hai người ở bên nhau chị thật sự cảm thấy có không khí của một buổi hẹn hò.”
Navarre tiếp tục lật xem bản vẽ trên bàn, không ngẩng đầu lên từ tốn đáp: “Em cũng mong sự thật giống như chị nói.”
Léa im lặng một lúc, đột nhiên nhớ đến chiếc bình gốm đẹp mà Bạch Nhung đã dành riêng tặng Navarre, cô do dự nói: “Được rồi. Nhưng chị phải nói… chị nghĩ cô gái đó thật sự đã phải lòng em.”
*
Buổi chiều muộn, đầu bếp Julie đã chuẩn bị nhiều món tráng miệng ngon và đồ uống giải nhiệt mùa hè, bao gồm macaron, tiramisu, truffle, kem sữa… và món bánh nho đỏ độc quyền.
Bạch Nhung vừa từ trang trại nho trở về, thấy Navarre hiếm khi có mặt tại lâu đài vào giờ này liền vui vẻ bước tới.
Mọi người ngồi lại uống trà chiều.
Trên bàn, giữa rất nhiều món ngon có một chiếc bánh nho đỏ nhỏ xinh, lớp rượu vang chảy xuống bề mặt bánh theo một hình dạng vô cùng đẹp mắt, tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Navarre vẫn chưa động vào, anh liếc nhìn cô gái bên cạnh, khóe miệng nở một nụ cười thoáng vẻ trêu chọc: “Lần này là nhường cô ăn hay lại cùng chia?”
Bạch Nhung ngẩn ra rồi lắc đầu.
Cô chống cằm nhìn anh, trong lòng vẫn còn ấm ức vì chú thích “Trouble” trong sổ danh bạ của anh.
Phải biết, đối với Bạch Nhung, “rắc rối” là một từ khá nghiêm trọng. Cô cho rằng thường thì khi ai đó cảm thấy khó chịu hoặc không hài lòng với một người họ mới đặt cho người đó biệt danh như vậy sau lưng. Hình tượng của cô tệ đến vậy sao?
Vì thế, cô cố ý nở một nụ cười ngọt ngào, thân thiện nói: “Chỉ có một miếng bánh, tất nhiên là dành cho một mình anh rồi.”
“……”
Trước sự “thân thiện” kỳ lạ và đột ngột này, Navarre nheo mắt lại quan sát nụ cười của cô trong giây lát.
Cơn gió oi bức của buổi chiều thổi qua cả khu vườn mùa hè khơi dậy trong lòng anh một câu hỏi nhỏ.
Chẳng lẽ, những gì Léa nói là sự thật…