Một Mối Tương Tư

Quyển 2 - Chương 2




Trước cửa nhà quả phụ thị phi nhiều, Tô Diệu ở một mình, Khổng Lương Niên là người đọc sách, thứ kiêng kỵ nhất chính là quan hệ nam nữ kiểu này, sao lại tự hủy hoại thanh danh mình, không ngại hiềm nghi mà tới đây.

Khổng Lương Niên còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để tránh được việc thế tử sẽ chất vấn, không ngờ thế tử lại chẳng đôi co với y về chuyện quen biết với Thanh Thu, quay sang hỏi chuyện y và Tô Diệu. Y cầu còn chẳng được nữa là, mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc bị hỏi về quan hệ giữa mình và Thanh Thu.

Từ lúc gặp thế tử đến giờ, Khổng Lương Niên căng thẳng tới mức trán lấm tấm mồ hôi, y khẽ đưa tay áo lên lau rồi mới đáp: “Tại hạ dạy học là thật, Họa My sáu tuổi rồi vẫn chưa được đến trường, từ sau lần nghe tiếng đàn của Tô Diệu ở phủ của ngài, đã có cảm giác như là tri kỷ, sau này tình cờ gặp gỡ vài lần, thương nàng cô nhi quả phụ nên mới giúp, cũng là việc trong tầm tay thôi”.

Hay cho câu “việc trong tầm tay”, Vệ Minh cười nhạt, lại nói, “Sau khi việc đàm phán kết thúc, Khổng hàn lâm phải đi Bắc Vu, không biết chuẩn bị thế nào rồi? Ta nghe nói chính sứ đại nhân của đoàn sứ giả Bắc Vu lần này rất sùng bái ngươi, mấy lần mời đều bị Khổng hàn lâm từ chối. Thực ra không cần xa cách thế, rốt cuộc thì ngươi cũng phải đến Bắc Vu lâu dài, nên sớm thiết lập các mối quan hệ, tới nơi xa lạ cũng tiện hơn”.

Đoàn sứ giả Bắc Vu sớm đã nghe ngóng được tin bên Nam Vu sẽ phái những người này sang dạy học. Trong số đó họ rất tôn trọng Khổng Lương Niên, mặc dù đã mời nhiều lần, nhưng y vì việc gặp gỡ liên lạc lén lút với Ninh Tư Bình mà trong lòng bất an, đâu dám qua lại quá thân thiết với người Bắc Vu nữa. Y sợ mình thật sự trở thành kẻ thông đồng với địch phản quốc, vì vậy mà không nể mặt họ nhận lời dự tiệc lần nào.

Vệ Minh nói có tình có lý, như thể hoàn toàn đang nghĩ cho Khổng Lương Niên, nhưng y lại trầm mặc không nói. Mồ hôi trên trán y đã khô hết nhưng toàn thân lại lạnh run, sao đến việc này mà thế tử cũng biết.

Sớm hay tin hoàng thượng cho phép thế tử mang theo nhiều binh lính thân cận từ biên ải về tùy ý sử dụng. Việc hai nước đàm phán hoàng thượng đã chỉ đích danh Vệ Minh, ai cũng biết, thế tử tham gia đàm phán hòa bình là để trấn áp đối phương. Danh tiếng và năng lực vĩ đại của hắn, không ai không biết. Có thể từng lời nói từng hành động của mình đều trong tầm kiểm soát của thế tử...

Y càng nghĩ càng sợ, ngẩng đầu nhìn bộ dạng điềm đạm như cười như không của Vệ Minh mà thấp thỏm bất an, thật muốn rời khỏi đây ngay.

Song Vệ Minh lại nhàn nhã ngồi uống trà, chẳng có ý định bóc mẽ y ngay, thực ra hắn cũng chỉ biết được bảy tám phần. Tất cả đều là vì việc Khổng Lương Niên theo đuổi Thanh Thu tới tận phủ thế tử, khiến Vệ Minh rất khó chịu, nên hắn mới lặng lẽ cho người đi điều tra, biết rằng y chẳng qua chỉ muốn chăm sóc người bạn cũ mà thôi.

Vốn chẳng định để mắt tới y, chỉ có điều một lần, trong ngày trời mưa ấy, Khổng Lương Niên đưa Thanh Thu tới bên bờ sông gặp một người. Sau lần ấy trở về, bộ dạng lời nói của nàng đều rất khác, còn ốm một trận, Vệ Minh vì vậy mà canh cánh trong lòng, không biết người đó là ai?

Sau vô tình thăm dò được rằng y và Tư Thu viên từng có liên lạc, người ở Tư Thu viên đâu phải là người bình thường. Khổng Lương Niên thân là quan viên của Nam Vu, lại sắp được phái sang Bắc Vu, một mặt thì từ chối những lời mời của đoàn sứ giả Bắc Vu, mặt khác lại lén lút liên lạc với người trong Thiên phủ, việc này không thể khiến người ta không suy nghĩ.

Tô Diệu không ngờ thế tử lại cùng Thanh Thu đến đây, đúng lúc tới giờ cơm. Khi họ đến, nàng ấy đã nấu xong bữa cơm đơn giản đạm bạc, nhưng không thể để thế tử đại nhân dùng bữa thế này được? Tô Diệu bàn với Thanh Thu, nàng lại chỉ chăm chăm chơi với Họa My, hoàn toàn chẳng để ý gì, đáp: “Không sao, có gì ăn nấy, nếu thế tử không thích, tự sẽ bỏ đi”.

Điều nàng quan tâm hơn cả là, tại sao Khổng Lương Niên lại xuất hiện ở đây, giống như thế tử, Thanh Thu chẳng hề tin cái việc Khổng hàn lâm tới đây để dạy Họa My học. Ép hỏi nửa ngày trời, mới biết hai người gặp nhau lần đầu ở phủ thế tử, sau đó gặp lại ở Nguyệt Trung Thiên. Lúc ấy Tô Diệu bị mấy kẻ uống say làm càn, Khổng Lương Niên và Tống Củng nhìn thấy mới giải vây cho nàng ấy, từ đó kết giao với nhau.

Thì ra anh hùng cứu mỹ nhân chuyện này ở đâu cũng có, nghĩ đến việc xảy ra trên đường tới đây, Thanh Thu bĩu môi, khi nàng gặp nạn, sao chẳng thấy anh hùng nào xuất hiện thế?

Tô Diệu rất lo lắng cho Khổng Lương Niên đang ngồi trong phòng kia, từ phòng ngoài nhìn vào, hình như y có vẻ sợ điều gì đó, liên tục dùng tay áo lau trán, thời tiết này, nóng tới mức ấy ư?

Cuối cùng Thanh Thu bế Họa My vào trong phá vỡ không khí bức bối đó, nàng cũng nhìn thấy giữa hai người bọn họ có điều gì đó không ổn, nhưng không nghĩ nhiều. Cùng lắm là thế tử vẫn còn đang khó chịu về việc Khổng Lương Niên tới phủ thế tử tìm nàng mà thôi, thật không nhận ra Vệ Minh lại là người nhỏ nhen như thế.

Chớp mắt đã đến mùng Tám, sau khi ngủ dậy hai tiểu nha đầu khéo ăn nói chúc mừng nàng một chập, rồi lại giúp nàng trang điểm. Cho đến khi Tiểu Liên tới mời, Thanh Thu lúc này mới nhớ ra, nàng đã quên mất phải từ chối lời mời trước đó của Tuyết Chỉ.

Tiểu Liên đứng trong phòng, chờ nàng từ gian trong đi ra, cô bé chỉ đứng ngoài cửa rèm một lát mà đã thấy người ấm dần lên. Từ lâu nghe nói dưới Giám Thiên các có hệ thống sưởi ngầm, các phòng đều ấm áp dễ chịu, nhưng chưa có cơ hội được thấy, không ngờ đúng là ấm áp thật, giờ mới hiểu.

Hai nha đầu trong phòng này đều mặc rất mỏng, cử động vô cùng thoải mái, bất giác Tiểu Liên thấy thật ngưỡng mộ. Trong Thưởng Thu uyển đương nhiên không thiếu lò sưởi và chậu than, nhưng không thể tốt bằng sưởi ngầm ở đây, không chỉ không ngửi thấy bất cứ mùi khói nào, mà còn ấm áp vô cùng.

Linh Ngọc tiểu thư sau này sẽ là nữ chủ nhân của phủ thế tử, sau nữa sẽ là quận vương phi, nhất định sẽ chuyển vào Giám Thiên các, đến khi ấy Tiểu Liên cũng đi theo, sẽ được hưởng phúc lây.

Ai cũng nói người thế tử sủng ái nhất là Thanh Thu tỷ tỷ, nhưng tại sao lại không cho tỷ ấy một danh phận, con gái nào mà chẳng quan tâm tới việc này. Hơn nữa gần đây Linh Ngọc tiểu thư có chút khác lạ, chẳng quan tâm chút nào tới chuyện tương lai, chẳng lẽ những lời quận vương phi nói hôm ấy, tiểu thư không nhớ gì nữa sao?

Thanh Thu sớm đã mất kiên nhẫn với cảnh bị người ta xoay trái xoay phải, nàng vén rèm bước ra, nói: “Tiểu Liên mau vào đây”.

Tiểu Liên thấy bím tóc thường được tết gọn quanh năm của nàng đã cởi ra, mái tóc đen cuốn một vòng rất đẹp trên đầu bằng chiếc vòng ngọc lớn, những lọn tóc mai thả xuống, nhìn rất tình tứ, Thanh Thu mặc váy lụa màu xanh, xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều.

Tiểu Liên rụt rè gọi: “Thanh Thu cô nương”.

Thanh Thu nghiêm túc nghĩ, những ngày gần đây chủ tớ Linh Ngọc tiểu thư chẳng đến tìm nàng dù chỉ một lần, bất giác mắt nàng tối lại, xem ra muốn làm “Thanh Thu tỷ tỷ” của Tiểu Liên không dễ dàng gì nữa. Lần trước nàng nói với Tiểu Liên thế nào? Hình như nói và làm hoàn toàn trái ngược với nhau.

“Tiểu thư bảo muội đến hỏi một tiếng, mấy giờ mới đi được, Tuyết Chỉ đại gia sớm đã cho người tới, đứng đợi ngoài cổng.”

Thanh Thu chau mày, biết ngay là vì chuyện này mà, nàng lắc đầu đáp: “Tỷ vừa mới dậy, dùng cơm xong hẵng đi, Linh Ngọc tiểu thư ăn gì chưa? Gần đây tiểu thư có khỏe không, mùa đông lại đến rồi, Linh Ngọc tiểu thư vẫn thường sợ lạnh, cần phải dùng đồ bổ dưỡng mới được”.

Nàng hỏi han kỹ càng đến nửa ngày trời mới tha cho Tiểu Liên đi, từ từ ăn sáng, cố tình để Tuyết Chỉ đợi. Có thể kéo dài được một canh giờ, thì bớt được một canh giờ gặp mặt Tuyết Chỉ. Càng ngày nàng càng không hiểu được Tuyết Chỉ, nàng biết đối phương vì muốn nhằm vào mình nên mới dùng chiêu này. Nhưng Ninh Tư Bình chẳng phải đã là của nàng ta rồi ư, lẽ nào còn sợ Thanh Thu khóc lóc mang hôn ước cũ với Ninh Tư Bình ra, bố cáo với thiên hạ ép y phải lấy nàng chắc?

Thanh Thu rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, làm thế chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi. Đạo lý đơn giản như vậy Tuyết Chỉ nhất định là hiểu, thật không biết nàng ta đang mưu đồ chuyện gì, mà lại làm sinh thần cho nàng, thật khiến người ta bất an. Nàng còn nhớ vào sinh thần mười lăm tuổi của mình là thời điểm Tuyết Chỉ sợ nhất, bởi vì vừa tới tuổi cập kê, có nghĩa là Thanh Thu sẽ được gả cho Bình ca ca mà nàng ta yêu nhất đời, từ khi ấy, Thanh Thu mới nhận ra, tiểu muội muội này tâm tư thật khó dò.

Khi Thanh Thu cùng Huống Linh Ngọc đi dự tiệc, không kìm được suy nghĩ liệu có may mắn đột nhiên gặp được thế tử như lần trước không, hắn sẽ cười và nói rằng “Ta đi cùng nàng”. Thế tử đương nhiên không xuất hiện, hắn đang bận việc trong triều, chỉ e rằng lúc Thanh Thu còn say giấc, Vệ Minh đã rời phủ đi công chuyện rồi. Quả nhiên, nàng luôn nằm mơ giữa ban ngày.

Huống Linh Ngọc đi đâu cũng phải có Tiểu Liên, còn bên cạnh Thanh Thu lúc nào cũng là hai người tùy tùng ấy, khí thế cũng chẳng ai kém ai. Bọn a hoàn lớn bé trong phủ trợn mắt nhìn hai vị chủ mẫu lớn nhỏ tương lai cùng ra khỏi phủ. Mặc dù chưa đến mức khoác tay nhau thể hiện sự ăn ý và hòa hợp, nhưng viễn cảnh tươi đẹp đó có lẽ cũng chẳng còn xa nữa, phủ thế tử sẽ không giống như hai vị phu nhân ở phủ quận vương, tranh chấp đấu đá cả ngày không nghỉ.

Huống Linh Ngọc im lặng không lên tiếng, Thanh Thu không biết nên nói gì, khoang xe im ắng lạ thường. Hôm nay người mà họ gặp là cao thủ cổ cầm, một cơ hội thật hiếm có như vậy đương nhiên Huống Linh Ngọc không quên mang theo đàn, muốn nhờ Tuyết Chỉ chỉ giáo cho vài chiêu.

Hơn nữa Tống Củng hôm qua gửi thư tới nói rằng đã biết lịch trình của Linh Ngọc, sẽ tìm cách gặp nàng ta ở Tư Thu viên. Căn bản cũng được tính là hẹn hò riêng tư, trái với phép tắc, Linh Ngọc đến từ chối cũng không từ chối được, nhất thời hai má đỏ bừng, liếc nhanh Thanh Thu một cái. Nhưng thấy nàng vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy tư điều gì, hoàn toàn không cảm nhận được sự bất an của mình, nên Linh Ngọc cũng yên tâm hơn.

Thực ra, ban đầu Thanh Thu cũng nhìn nàng ta, khuôn mặt thanh tú của Linh Ngọc như thơ như họa, ngưỡng mộ sự tươi trẻ của tuổi thanh xuân trên người nàng ta. Còn mình giờ đã già yếu trước tuổi, chưa thành thân sinh con đã vội vã đón sinh thần thứ hai mươi ba, lớn hơn Linh Ngọc những sáu tuổi, bảo sao không bùi ngùi.

Thanh Thu chẳng muốn chúc mừng sinh thần gì hết, ngày sinh chẳng qua chỉ là cái mốc nhắc nhở bản thân rằng nàng tuổi đã cao mà vẫn chưa tìm được một đức lang quân như ý. Nếu Tuyết Chỉ muốn nàng phải buồn phiền, thì nàng ta đã đạt được mục đích rồi. Tâm trạng Thanh Thu rất khó chịu, qua bức rèm lờ mờ nhìn ra ngoài cửa sổ giống như nhìn xuyên thấu tất cả.

Lần trước cũng trong xe ngựa, nàng đã nói với thế tử rất rõ ràng rằng, nàng không làm thiếp của ai hết, thứ nàng muốn hắn không thể cho được. Nghĩ đến chuyện đó trái tim Thanh Thu vẫn đập thình thịch, sao đột nhiên nàng lại nói ra, sao có thể không biết liêm sỉ như thế?

Thế tử cuối cùng lại chẳng nói rõ ràng điều gì, nàng buồn chán đến thê lương, bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén tới mức nàng sắp không thở được, sao hắn có thể quên?

Xe ngựa dừng trước Tư Thu viên, tên của khu vườn này khiến bước chân nàng phải dừng lại. Mọi viên tử trong khắp thành Việt Đô này không phải cái nào nàng cũng biết, nhưng mấy năm trước nơi đây không phải tên là Tư Thu viên, rõ ràng được gọi là Quế viên. Bên trong trồng rất nhiều cây quế, vốn là sản nghiệp của họ Cao, sau này nhà họ Cao chuyển đi nơi khác, khu vườn cũng đổi chủ. Cũng phải, giờ người sống ở đây là chủ của nó, y thích gọi là gì thì gọi.

Hôm nay, Tuyết Chỉ ăn mặc trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, nghĩ tới chuyện chủ nhân của viên tử vẫn chưa hồi phục, nên không đành ăn vận trang điểm rực rỡ. Nhưng mỹ nhân đúng là mỹ nhân, nàng ta chỉ mặc một chiếc váy màu trắng, khuôn mặt lộ ra trên phần cổ áo bằng lông cũng màu trắng, bộ dạng yếu ớt đáng thương khiến người ta đau lòng.

Chắc là đợi đã lâu, nên đôi mắt của Tuyết Chỉ trông có vẻ lo lắng, vừa thấy hai người bèn thân thiết gọi: “Hai vị đến rồi, ta còn tưởng phải đích thân chạy đến phủ thế tử cơ. Thanh Thu tỷ tỷ, hôm nay là sinh thần của tỷ, muội vốn định bao một kịch lầu bên ngoài, mời gánh kịch Tề gia diễn một hai vở cho náo nhiệt. Có điều sức khỏe của Tư Bình chưa bình phục hẳn, nên muội không yên tâm để huynh ấy một mình, đành bày tiệc trong nhà thôi, tỷ không phiền chứ?”.

Ninh Tư Bình có bị thương hay không, trong lòng Thanh Thu biết rất rõ, Tuyết Chỉ đang che giấu giúp y hay là không biết thật? Nàng còn đang buồn phiền vì không biết tới đây rồi có phải gặp Ninh Tư Bình hay không, giờ nghĩ lại thấy, người ta là bệnh nhân, dù là giả vờ nhưng cũng phải nằm im một chỗ.

Những việc xảy ra ở đây vài hôm trước chỉ có Huống Linh Ngọc là không biết, nàng ta quan tâm hỏi: “Ninh tông chủ bị ốm sao?”.

“Không hẳn, mấy hôm trước, trong đám ca vũ mà hoàng thượng ban thưởng lại có thích khách trà trộn, làm Tư Bình bị thương, cũng may không quá nghiêm trọng. Haizz, muội muội cũng nên để ý, nghe nói trong phủ thế tử cũng được ban thưởng không ít ca vũ.”

Huống Linh Ngọc nghe mà buồn bã, mặc dù ở trong cùng một phủ, nhưng nàng ta và thế tử biểu ca mấy hôm nay không gặp nhau. Nghe Tiểu Liên nói, dù bận bịu thế nào, biểu ca cũng đến thăm hỏi Thanh Thu. Nàng ta không buồn bã đau thương như mọi người nghĩ, dù sao gả cho biểu ca cũng là ý của cô mẫu, không phải nàng ta muốn thế. Ngược lại người bạn thân của biểu ca là Tống Củng, liên tục tặng quà quan tâm Linh Ngọc, khiến nàng ta cảm thấy một sự ấm áp trước nay chưa từng có.

Thanh Thu quan sát quang cảnh trong Tư Thu viên, căn bản không để ý tới sự châm chích trong lời nói của Tuyết Chỉ, vừa đi vừa hỏi: “Tô Diệu tỷ tỷ có đến không? Có đưa Họa My đến cùng không?”.

Tuyết Chỉ điềm đạm đáp: “Đã đến rồi, chỉ có mình tỷ ấy, muội đợi đón hai người, nên đã mời tỷ ấy ra phòng ngoài, giờ có lẽ tỷ ấy đang được đưa tới đây, muội bày tiệc ở Nhiễm Hương các khoản đãi ba vị”.

Vậy ý của nàng ta là khách như Tô Diệu, không cần phải tiếp đón.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.