Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 22: Kiểm tra tài nghệ nấu bếp




Khi gió thu hiu hiu thổi, đoàn sứ giả Bắc Vu sau một cuộc hành trình dài, cuối cùng cũng đã đặt chân tới thành Việt Đô. Hai nước giao chiến mấy chục năm, đại chiến tiểu chiến khiến thương vong vô số, khó khăn lắm Bắc Vu mới chịu thua, mang theo vàng bạc tới Nam Vu để đàm phán hoà bình, khiến kinh thành Việt Đô một phen chấn động. Hoàng đế Nam Vu rất coi trọng nghi thức đón sứ giả lần này, sai người tới nơi cách kinh thành mười dặm để nghênh tiếp.

Vệ Minh hoàn toàn không muốn ra mặt chào hỏi đám người đến từ Bắc Vu lần này, bởi vì hắn biết trong lòng người Bắc Vu, thế tử Vệ Minh là một sát thần. Đây là uy danh được tạo dựng sau trận chiến ở núi Vọng Xuyên, máu chảy thành sông không phải là điều hắn muốn, nhưng nền hoà bình hiện nay lại bắt đầu từ cuộc ác chiến ấy. Hoàng thượng cố đẩy hắn ra trong lần đàm phán này, có thể là vì muốn nhắc nhở những kẻ đến đàm phán từ Bắc Vu kia rằng: Trận này Nam Vu thắng, đàm phán hoà bình chẳng qua chỉ là sự khoan dung của thiên tử, nguyện vì thái bình thiên hạ mà tận tâm tận lực, nếu cuộc đàm phán không thành, thì lại tiếp tục đánh.

Vì vậy trong tiệc tẩy trần dành cho đoàn sứ giả Bắc Vu, Vệ Minh liên tục chạm cốc với những người đến từ phương ấy. Trong lúc vui vẻ uống rượu, hắn vẫn cảm nhận những ánh mắt oán hận bắn lên người mình. Ám sát là thủ đoạn giao chiến mà hai nước xưa nay vẫn thường dùng, cái đầu của Vệ Minh bây giờ ở Bắc Vu đáng giá ngàn vàng. Những cái đó hắn hoàn toàn không để tâm, mà chỉ vô cùng tò mò về chủ nhân Thiên phủ cùng đến kinh thành với đoàn sứ giả để đón Tuyết Chỉ đại gia kia. Chủ nhân các đời của Thiên phủ đều mang họ Ninh, người trước mắt hắn đây tên Ninh Tư Bình, làm chủ Thiên phủ hơn ba năm rồi. Y cùng đi với người Bắc Vu nhưng lại tự có đoàn riêng, sau khi vào thành Việt Đô thì tách ra, cư trú trong Tư Thu viện nơi Tuyết Chỉ đại gia ở.

Ở phủ thế tử, đình Yên Ba, mấy ngày nay Thanh Thu và Linh Ngọc từ trao đổi bàn luận kỹ thuật chơi đàn, cho tới nói chuyện phiếm thường ngày. Dần dần biến một thục nữ khuê các khí chất thanh khiết lập tức mắc bệnh ưa buôn chuyện, cũng không thể trách được nàng, sống ở một nơi như thiện phòng suốt hai năm liền, chỉ có mỗi thú vui này thôi. Trước kia chỉ là ngồi nghe, nhưng giờ rời khỏi thiện phòng, nàng đành dựa vào trí nhớ của mình kể lại những chuyện mình từng nghe cho người khác. Linh Ngọc tiểu thư chẳng hiểu gì, chỉ nghe qua cho xong, cũng hiểu rằng chuyện thư sinh cùng tiểu thư con nhà danh giá bỏ nhà ra đi hoàn toàn không phải vì tình yêu, Hằng Nga lên mặt trăng là vì ngưỡng mộ bản lĩnh của Ngọc đế. Tóm lại, những đề tài của Thanh Thu đã hoàn toàn lật đổ thứ tình cảm trong suốt mười bảy năm nàng ta dành cho những tài tử giai nhân, thậm chí còn muốn một ngày không ra xa sẽ ra phố đi dạo với Thanh Thu.

Dụng ý của quận vương phi khi bố trí Huống Linh Ngọc tới đây ở, trong phủ cũng có lời đồn, vị chủ này nhân tương lai có thể trở thành chủ mẫu của thế tử phủ. Hôm nay Linh Ngọc tiểu thư nói đương lúc quế phất thanh phong cúc đới sương[1] rất thích hợp để ăn cua, thiện phòng lập tức dâng ngay mấy con cua được hấp vô cùng thơm ngon lên. Ngày mai Linh Ngọc tiểu thư nói không muốn ăn những thứ quá ngấy, thiện phòng bèn dâng lên những loại trái cây hợp mùa vụ nhất. Chỉ là người khác đều không biết, mấy thứ ấy hầu như rơi vào bụng Thanh Thu cả, nàng còn vừa ăn vừa kén chọn, chê cái này không tươi, chê cái kia không hợp khẩu vị.

[1] Câu cuối trong bài Bàng giảng vịnh (Vịnh cua) trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Dịch nghĩa: Quế vờn vã gió, cúc cười cợt sương (do nhóm Vũ Bội Hoàng dịch).

Huống Linh Ngọc nhìn thấy, có chút buồn cười, lẽ nào người này nấu ăn thành nghiện rồi hay sao? Rõ ràng Thanh Thu thông văn lý, giỏi cầm hoạ, nhưng nữ tử này cứ như không biết tới ưu điểm của mình mà lại ở trong quận vương phủ sống lặng lẽ qua ngày. Nếu như Linh Ngọc có được kỹ thuật chơi đàn giỏi như Thanh Thu, thì chắc chắn đã nổi danh, nhưng Thanh Thu hình như chỉ nghĩ tới việc bao giờ được rời khỏi phủ mà thôi.

“Nếu Thanh Thu muốn tới thiện phòng thi triển tài nghệ, thì cứ đi đi, năm ngoái món cua hấp hoa cúc mà tỷ đưa tới phòng ta thật sự rất ngon, đến giờ ta vẫn còn nhớ.”

“Đúng thế, Thanh Thu tỷ tỷ, thiện phòng đưa tới cả một con cua nguyên, muội sợ không dám xuống tay nữa, năm nay tỷ làm lại món ấy lần nữa đi.”

Nàng tỳ cằm xuống dây đàn lắc đầu quầy quậy, vội vàng lên tiếng: “Thanh Thu rất muốn, nhưng quận vương phi có lệnh, nô tỳ không được vào bếp, muội nói như thế, khiến nô tỳ lại càng muốn vào”.

Hiếm khi thấy Linh Ngọc tiểu thư cổ vũ như thế, bình thường nàng thoái thác rằng không có tâm trí đâu, giờ không cần làm nữa, thì tay chân lại bắt đầu ngứa ngáy.

“Muốn vào bếp thì vào, đây không phải quận vương phủ, mẫu thân cũng không quản tới tận đây đâu, ta cho phép.”

Người nói là Vệ Minh. Trên bàn đàm phán hắn ngồi nghe đám quan viên kia tranh đi chấp lại từng chút, từng chút một đã ba ngày rồi, e rằng nước trà hằng ngày hắn uống cũng đủ để tưới cả một khoảng ruộng. Đàm phán chính là nỗ lực, phải từ từ mới có kết quả, hắn thấy bực mình vì những chuyện nhỏ nhặt mà bọn họ cứ đôi co mãi không phân thắng bại, không ngờ những việc đưa ra đàm phán lại rườm rà thế. Hôm nay Vệ Minh không còn đủ kiên nhẫn để nghe tiếp nữa, hắn bỏ về phủ, nghĩ đám người từ Bắc Vu tới kia chắc cũng không muốn nhìn thấy mình.

Huống Linh Ngọc ngượng ngùng đứng dậy nhún người thỉnh an, được hắn đỡ lấy: “Linh Ngọc không cần đa lễ, muội đến đây đã lâu mà ta chưa có thời gian đến trò chuyện cùng muội, gần đây ta rất bận, hy vọng muội không trách”.

“Linh Ngọc không dám, biểu ca là trụ cột của nước nhà, bận rộn lo quốc gia đại sự là việc nên làm.” Huống Linh Ngọc lí nhí, nói năng thận trọng cứ như sợ mình đối đáp như vậy là không thoả đáng.

Thanh Thu thấy ê hết cả răng, kiểu đối thoại như thế… chắc chỉ có hai người bọn họ mới nói ra được.

Tiểu Liên vẻ mặt kích động, hai mắt tràn ngập kỳ vọng, kỳ vọng ngày vui giữa tiểu thư nhà mình và thế tử sẽ nhanh đến. Dường như chỉ cần nhìn thấy đôi nam nữ này là Tiểu Liên đã vô cùng thoả mãn rồi, còn tưởng tượng luôn tới cảnh họ thành thân. Thanh Thu dùng tay khua khua trước mặt cô bé, gọi cô bé tỉnh lại, kéo Tiểu Liên lùi về phía sau, định nhường lại đình Yên Ba cho hai vị này.

Vệ Minh buông một câu khiến nàng phải đứng sững lại: “Thanh Thu, ngươi định đi đâu?”

“Thế tử, chẳng phải người bảo nô tỳ vào bếp ư, nô tỳ đi cùng Tiểu Liên để giúp cô bé một tay.”

“Ta bảo ngươi muốn vào bếp thì cứ vào, chứ có bảo vào ngay bây giờ đâu, còn nhớ cái hẹn mấy hôm trước không?” Giọng điệu của hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng: “Hôm nay vừa hay ta có thời gian, ngươi đi rồi, ta đi cùng ai đây?”.

“Chuyện này… Linh Ngọc tiểu thư cũng ở đây, chi bằng nô tỳ nhờ phúc của tiểu thư, đi theo cũng được.”

Nàng có thể kéo Linh Ngọc vào việc này không? Linh Ngọc tiểu thư và thế tử rất ít có cơ hội tiếp xúc với nhau, nếu hai người họ sớm thành thân, thế tử sẽ nghiêm túc hơn.

Huống Linh Ngọc và Vệ Minh gặp nhau không nhiều, mỗi lần gặp hắn, nàng ta đều rất giữ lễ, biểu ca, Linh Ngọc, dùng cơm chưa? Khoẻ không? Toàn là những đoạn đối thoại nhạt nhẽo chẳng có gì đặc biệt. Mỗi lần ở cạnh Vệ Minh, Linh Ngọc đều thấy căng thẳng kỳ là, trái tim đập thình thịch rất nhanh, nàng ta cho rằng đây chính là sự rung động khiến trái tim thường đập rộn rã giống như trong kịch thường nói. Nhưng khi bình tĩnh thì lại cảm giác không giống như vậy, nữ nhi da mặt mỏng, nàng ta sao dám nói với thế tử những lời xấu hổ như thế, đành chôn giấu thắc mắc trong lòng.

Hôm nay khi gặp biểu ca, Linh Ngọc lại như thế, sau khi hành lễ đáp lời thế tử xong thì chẳng nghĩ ra chuyện gì để nói nữa, lòng đang thầm lo lắng, nghe biểu ca và Thanh Thu nói chuyện, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra Thanh Thu muốn đưa Tiểu Liên cùng đi, để nàng ta và biểu ca được ở riêng với nhau, thế sao được? Huống Linh Ngọc trong lúc bối rối không nghe rõ hai người bọn họ nói gì, đã đi tới cạnh Tiểu Liên, nói với Vệ Minh: “Biểu ca, nếu huynh có việc, để muội cùng Tiểu Liên về phòng trước”.

“Đợi một lát.” Khi nàng ta quay đầu lại, Vệ Minh chỉ cây đàn trên bàn đá, nói: “Sao quên mang đàn về thế? Đừng vội”.

Huống Linh Ngọc suýt chút nữa thì không dám ngẩng đầu lên, đẩy Tiểu Liên tới thu đàn, Thanh Thu cũng muốn đi tới chỗ cây đàn của mình, nên vội vàng bước theo Tiểu Liên ra đó. Thu đàn xong, Vệ Minh nói: “Linh Ngọc, muội về thay y phục, tối nay chúng ta không dùng cơm trong phủ, tới Nguyệt Trung Thiên ăn món phương Bắc”.

Huống Linh Ngọc vừa mừng vừa lo, mừng vì cuối cũng cũng được ra ngoài, lo vì đi cùng với biểu ca, chỉ mong tối nay đừng xảy ra chuyện gì khó xử.

Đợi nàng ta và Tiểu Liên đi xa, Vệ Minh theo sau Thanh Thu quay về. Nàng ôm chặt cây đàn đi rất nhanh, hắn cũng đi nhanh, nàng đi chậm, hắn cũng đi chậm, cuối cùng nàng dừng lại đứng sang một bên: “Mời thế tử đi trước”.

Vệ Minh cũng đứng lại, kinh ngạc: “Mời đi đâu? Chẳng phải đến rồi ư?”.

Nàng ngẩng đầu nhìn, Hồng Ngọc và một đại a hoàn đang vừa cười vừa nói đi về phía này, từ xa thấy thế tử, vội vàng tới thỉnh an. Nha đầu kia còn dùng mắt liếc nàng, cho tới khi Vệ Minh nói muốn về phòng thay y phục, đại a hoàn đó mới đi theo hắn.

Hồng Ngọc nhìn thấy ánh mắt vui cười của chủ nhân nhà mình nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn Thanh Thu, thầm thở dài, hỏi: “Không ngờ hôm nay thế tử lại về sớm thế, không biết tối nay người muốn ăn gì?”

Thanh Thu nhớ Hồng Ngọc từng nói mấy câu như giữ ngủ lại qua đêm. Có lẽ trong mắt người khác, nàng và thế tử đã làm những việc mờ ám nên không thể cho người khác biết, nên bất đắc dĩ đáp: “Thế tử muốn cùng Linh Ngọc tiểu thư ra ngoài dùng cơm, tỷ cũng phải theo hầu”.

Ánh mắt của đại nha đầu vừa rồi dường như đang quan sát đánh giá nàng, có phải cô ta đang nghĩ một đại nương như nàng làm sao xứng với thế tử không? Chỉ thấy Hồng Ngọc điềm tĩnh đáp lại: “Biết rồi, muội đi bảo họ chuẩn bị xe, Linh Ngọc tiểu thư lần đầu ra khỏi phủ, ngồi xe sẽ êm hơn”.

Rốt cuộc là vị quản gia này suy nghĩ vẫn vô cùng chu đáo. Thanh Thu gật đầu liên tục, xe ngựa vẫn tốt hơn kiệu nhiều, ít nhất thì nàng và Tiểu Liên cũng không cần phải chạy theo họ suốt dọc đường. Hai người đi về hai hướng khác nhau, chưa đi được vài bước Hồng Ngọc đã gọi giật nàng lại: “Thanh Thu, nếu ra ngoài, thay y phục rồi hẵng đi”.

Nàng không phải tiểu thư cành vàng lá ngọc, cần gì phải tuân thủ quy tắc ấy. Nhưng về phòng đặt Lục Ỷ xuống mới biết, trên váy của nàng có mấy vết bẩn nhìn rất rõ, có lẽ đã quệt vào đâu đó khi ngồi ăn uống ở đình Yên Ba rồi. Dù sao cũng ra ngoài, nàng nên thay một bộ đồ mới, mấy hôm trước khi vết thương của nàng đã lành, dì Lưu Hoa tốt bụng nói rằng bồi bổ cũng không thể lại được, nàng gầy đi nhiều. Dì vội vàng may vài bộ mới vừa vóc dáng hiện tại của nàng, hôm nay nàng mới mặc lần đầu, hình như, hơi chật…

Đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng Thanh Thu cũng có thể khẳng định một việc, phủ thế tử nuôi người quá mát tay, đặc biệt nuôi theo kiểu cả ngày chẳng phải làm gì như thế này. Nàng đang nghĩ xem có nên thay bộ đồ khác hay không, thì thế tử đã cho người đến giục, nàng đành vội vội vàng vàng đi tới trước cửa. Thật ra trời vẫn còn sớm, ở đình Yên Ba nàng ăn luôn miệng nên chẳng thấy đói. Nhưng lần đi tới Nguyệt Trung Thiên này là nhiệm vụ, đành hy vọng tới khi ấy nàng có thể ăn được mà thôi.

Trong phòng, đám tuỳ tùng chuẩn bị ra ngoài và đợi thế tử đã đợi sẵn, còn cả mấy người trông rất cao lớn, Thanh Thu sớm đã để ý thấy những người từ biên ải trở về kia chưa bao giờ rời thế tử một bước, một đội tổng cộng có mười hai người, thay phiên nhau túc trực đi đâu cũng cử theo vài người. Không phải chỉ mình nàng sợ, mà đám a hoàn trong phủ không kẻ nào là không sợ, dường như đều tìm cách đi vòng để tránh. Nàng đứng từ xa nhìn, không dám tiến lên phía trước, sau khi Tiểu Liên và Huống Linh Ngọc tới, Thanh Thu mới dám đi đến, cùng hai người họ vào xe.

Trong xe khá rộng rãi, Huống Linh Ngọc nghiêng người ngồi xuống ghế mềm, Tiểu Liên và Thanh Thu bèn co gối ngồi thẳng xuống sàn xe, cũng rất thoải mái. Tiểu Liên khẽ nói: “Thế tử đi ăn cơm mà cũng mang theo những người ấy, muội sợ chết đi được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.