Một Mình Yêu Anh

Chương 11




Colin không thể nhớ được lần cuối cùng anh bước vào một phòng khiêu vũ với sự im lặng đáng sợ thế này. Mấy ngày gần đây không phải là những ngày tuyệt nhất của anh. Anh đã ở trong tâm trạng rất tồi tệ, và nó càng tồi tệ hơn bởi vì anh là một người khá nổi tiếng vui tính, điều đó có nghĩa là mọi người buộc cảm thấy phải bình luận về tính khí cáu gắt của anh.

Không có điều gì chán hơn cho một tâm trạng tồi tệ khi mà câu hỏi bắt đầu một chủ đề luôn là “ Tại sao bạn lại ở trong tâm trạng xấu đến vậy”

Gia đình anh đã ngừng hỏi khi anh thực sự đã gầm lên—gầm lên với Hyacinthy khi cô yêu cầu anh đi kèm cô tới nhà hát vào tuần sau. Colin thậm chí còn không nhận ra rằng anh đã gầm lên như thế nào. Anh sẽ phải xin lỗi Hyacinthy, cái mà sẽ trở thành chuyện nhỏ, kể từ khi Hyacinthy không bao giờ chấp nhận một lời xin lỗi lịch sự, ít nhất là nó không đến từ những người nhà Bridgerton. Nhưng Hyacinthy là vấn đề nhỏ nhất của anh, Colin rên rỉ. Em gái anh không phải là người duy nhất đáng được nhận lời xin lỗi từ anh. Và đó là lý do trái tim anh đập một cách lạ lung, mạnh mẽ, và hoàn toàn chưa hề có tốc độ như vậy khi anh bước vào phòng khiêu vũ Macclesfield. Penelope sẽ ở đây.. Anh biết cô ở đây bởi cô luôn tham gia những buổi tiệc lớn, kể cả nếu cô làm việc đó như một người đi kèm em gái cô.

Đó là một điều khá hổ thẹn trong cảm giác lo lắng khi nhìn thấy Penelope. Penelope vẫn là…. Penelope. Nó gần như thể cô luôn ở đây, mỉm cười lịch sự trong phòng khiêu vũ. Và về một phương diện nào đó, cứ cho là anh đã hiểu được cô. Có một vài thứ không thay đổi, Penelope là một trong số đó.

Trừ phi cô đã thay đổi.

Colin không biết nó xảy ra khi nào, thậm chí nếu một ai khác không phải anh đã chú ý đến nó. Nhưng Penelope Featherington không phải là người phụ nữ mà anh từng biết.

Hoặc có thể cô vẫn vậy, nhưng anh đã thay đổi.

Điều đó làm anh cảm thấy tệ hơn, bởi vì trong trường hợp này: nếu Penelope trở nên thú vị, đáng yêu và trông muốn hôn từ nhiều năm trước đó, vậy ra anh đã không đủ trưởng thành để nhận thấy điều đó.

Không, tốt hơn là nghĩ rằng Penelope đã thay đổi. Colin chưa bao giờ là người hay tiếc nuối.

Dù thế nào, anh cũng cần nói lời xin lỗi, và cần thực hiện nó sớm. Anh phải nói lời xin lỗi bởi cô là một quý bà còn anh là một quý ông. Và sau đó anh phải xin lỗi vì đã cư xử như một tên ngốc nói xằng bậy. Bởi nó là điều đúng đắn đơn giản cần làm.

Chỉ có Chúa mới biết được điều mà Penelope nghĩ là anh nghĩ về cô lúc này.

Không quá khó để anh tìm thấy cô ngay khi anh bước vào phòng khiêu vũ. Anh không thèm nhìn những đôi đang khiêu vũ ở giữa căn phòng( Điều này làm anh giận dữ– tại sao những người đàn ông khác không nghĩ đến việc mời cô khiêu vũ). Tốt hơn là anh tập trung sự chú ý dọc theo các bức tường, và đủ để chắc chắn rằng, cô đang ngồi đó trên một chiếc ghế dài, ngay bên cạnh—Ôi! Lạy Chúa—Phu nhân Danbury.

Tốt thôi, không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lên. Nhìn cái cách mà Penelope và cái bà lão thích xen vào chuyện của người khác nắm chặt tay nhau, anh không thể mong chờ phu nhân Danbury sớm biến mất.

Khi anh lại gần hai quý bà. Trước tiên anh quay sang nhìn phu nhân Danbury, lướt nhanh trong một cái cúi chào lịch sự. “ Phu nhân Danbury ” Anh nói. Trước khi anh hướng sự chú ý sang Penelope “ tiểu thư Featherington ”

“ Công tử Bridgerton ” Phu nhân Danbury nói, với một sự thiếu sắc nhọn đáng ngạc nhiên trong giọng nói của bà “ Rất vui khi gặp cậu”

Anh gật đầu, sau đó hướng cái nhìn trông đợi vào Penelope, tự hỏi điều mà cô đang nghĩ đến, liệu anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô không?

Nhưng dù cô đang nghĩ gì hay đang cảm thấy gì. Nó đã được che giấu dưới một vỏ bọc khá dày của tâm trạng bối rối. Hoặc có thể tâm trạng bối rối luôn là thứ mà cô ấy cảm thấy. anh thực sự không thể đổ lỗi cho cô.Cái cách mà anh giận dữ lao ra khỏi nhà cô không một lời giải thích …Cô phải cảm thấy bối rối.

Và kinh nghiệm cho anh biết rằng sự bối rối lúc nào cũng dẫn theo sự e sợ.

“ Công tử Bridgerton ” cuối cùng cô cũng thì thầm.

Anh hít thở. Làm thế nào để tách cô ra khỏi phu nhân Danbury. Anh không cảm thấy e ngại khi đứng trước bà bá tước già, tọc mạch này.

“ Tôi hy vọng …” Anh bắt đầu, để nói anh muốn có vài lời riêng tư với Penelope. Phu nhân Danbury sẽ rất tò mò, nhưng thực sự không còn cách nào khác, và điều đó có thể làm bà ta rời đi trong bóng tối. Nhưng khi môi anh định hình được câu hỏi thì anh nhận thấy có điều gì lạ lùng đang diễn ra trong phòng khiêu vũ Macclefield. Penelope đang thì thầm và chỉ về phía dàn nhạc nhỏ, những thành viên trong dàn nhạc vừa mới đặt nhạc cụ của họ xuống. Cả Penelope và phu nhân Danbury đều không chú ý đến anh một chút nào.

“ Mọi người đang nhìn gì vậy?” Colin hỏi.

Phu nhân Danbury thậm chí không thèm nhìn sang anh khi trả lời “ Cressida Twombley có vài điều muốn thông báo.

Thật bực mình. Anh chưa bao giờ thích Cressida. Cô ta hèn hạ và tầm thường khi cô ta là Cressida Cowder, và cô ta hèn hạ hơn và tầm thường hơn khi cô ta là Cressida Twombley. Nhưng cô ta xinh đẹp, cô ta thông minh và trong một phương diện nào đó thì cô ta khá độc ác, và vì thế cô ta vẫn là kẻ lãnh đạo trong cái vòng quay của xã hội.

“ Không thể tưởng tượng được cái cô ta nói là điều mà anh muốn nghe” Colin càu nhàu.

Anh dõi theo Penelope, người đang cố gắng che giấu nụ cười và tia sáng lóe lên từ cô kiểu như em-đã-thấy-rồi-đấy. Nhưng nó không chỉ là một phần của em thấy rồi mà còn là em- hoàn- toàn- đồng- ý.

“ Good evening ” Giọng của bá tước Macclefield vang lên.

“ good evening to you ” giọng của một kẻ say rượu ngu ngốc nào đó từ phía sau đáp lại. Colin xoay người nhìn xem đó là ai, nhưng đám đông càng lúc càng dày đặc.

Bá tước nói thêm một vài điều, rồi sau đó Cressida bắt đầu mở miệng, đó là thời điểm Colin dừng sự chú ý. Bất cứ điều gì cô ta nói cũng không thể giúp anh giải quyết vấn đề quan trọng nhất của mình.: Hình dung chính xác cách mà anh sẽ xin lỗi Penelope. Anh cố gắng tập nói những từ đó trong suy nghĩ, nhưng chúng chưa bao giờ nghe ổn cả, và vì thế anh hy vọng cái lưỡi linh hoạt sẽ dẫn dắt anh đi đúng hướng khi cơ hội đến. Chắc chắn cô sẽ hiểu—

“Whistledown”

Colin chỉ bắt được từ cuối của đoạn độc bạch của Cressida. Nhưng anh không bỏ lỡ những tiếng thở gấp của mọi người đang lan tỏa khắp căn phòng.

“ Cái gì ” Colin thốt lên, quay sang Penelope, người đang trắng bệch như tờ giấy.

“Cô ta nói gì vậy?”

Nhưng Penelope lặng thinh.

Anh nhìn sang phu nhân Danbury nhưng lão phu nhân đang phải lấy tay che miệng và trông bà như thể sắp ngất đến nơi.

Có điều gì đáng báo động đang xảy ra, chắc chắn như Colin có thể đánh cuộc một số tiền lớn rằng phu nhân Danbury chưa bao giờ ngất xỉu trong suốt bảy mươi năm có lẻ của cuộc đời bà.

“ Cái gì ” Anh gặng hỏi một lần nữa, hy vọng một ai trong số họ có thể phá vỡ trạng thái sững sờ của cô.

“ Nó không thể là sự thật ” Phu nhân Danbury cuối cùng cũng thì thầm. Miệng của bà thậm chí còn trễ xuống khi bà nói những từ cuối “ Ta không thể tin được”

“ Cái gì? ”

Bà chỉ về phía Cressida, mở rộng ngón tay trỏ run rẩy trong ánh sáng lung linh của nến.

“ Người phụ nữ đó không phải là Lady Whistledown”

Colin nhanh chóng quay ra sau và hướng về phía trước. Về phía Cressida. Về phía Phu nhân Danbury. Về phía Penelope. “ Cô ta là Lady Whistledown ” Cuối cùng anh cũng thốt ra.

“ Cô ta nói vậy ” phu nhân Danbury đáp lại, vẻ nghi ngờ hiện lên trên khuôn mặt bà.

Colin gật đầu đồng ý với bà. Cressida là người cuối cùng mà anh vạch mặt chỉ tên là Lady Whistledown. Cô ta tinh ranh, không thể phủ định được điều đó, nhưng cô ta không tốt bụng. Cô ta không dí dỏm ngoại trừ việc cô ta chế giễu người khác. Lady Whistledown tuy có một khiếu hài hước nhạy bén, nhưng loại trừ những lời bình luân nhạo báng về thời trang, bà ta dường như không bao giờ chế nhạo những con người bình thường trong xã hội.

Suy xét kỹ mọi việc, Colin phải nói rằng Lady Whistledown có một khẩu vị khá tốt về con người.

“ Ta không thể tin được điều này ” Phu nhân Danbury nói với một cái khịt mũi ồn ào biểu lộ sự ghê tởm. “ Nếu ta đã mơ thấy điều này có thể xảy ra, ta đã không bao giờ tạo nên thách thứch tồi tệ này”

“ Thật là kinh khủng ” Penelope thì thầm, giọng cô rung rung, điều đó làm Colin lo lắng. “ Em ổn chứ?” anh hỏi.

Penelope lắc đầu. “ Không em không nghĩ vậy. Thực sự em chỉ hơi mệt thôi.”

“ Em có muốn rời khỏi chỗ này không?”

Penelope lại lắc đầu “ Em muốn ngồi xuống đây, nếu anh không phiền”

“ Dĩ nhiên là không rồi” Anh nói, hướng đôi mắt đầy quan tâm về phía cô. Cô trông vẫn rất nhợt nhạt.

“ Ôi, vì tình yêu của…” Phu nhân Danbury báng bổ, điều đó làm Colin ngạc nhiên, nhưng sau đó thực sự là bà đã chửi thề, điều mà anh nghĩ có thể làm cho trái đất nghiêng khỏi trục,

“ Phu nhân Danbury ” Anh hỏi, há hốc miệng ngạc nhiên.

“ Cô ta đang lại đây ”, bà càu nhàu, quay đầu sang bên phải “ Ta nên biết là ta sẽ không thể thoát được”. Colin nhìn sang phía bên trái anh. Cressida đang cố gắng đi qua đám đông, có thể đoán được là để tới đứng trước phu nhân Danbury và nhận giải thưởng của cô ta. Cô ta tự nhiên cúi chào khi mọi người đến dự tiệc quay ra nhìn cô ta. Cô ta dường như rất thích thú khi được chú ý, đó không phải điều đáng ngạc nhiên. Cressida đã luôn ham thích được chú ý, nhưng cô ta dường như cũng khá kiên quyết tiến đến bên cạnh phu nhân Danbury.

“ Cháu e là không có cách nào để tránh khỏi cô ta” Colin nói với phu nhân Danbury.

“ Ta biết” bà lầm bầm.

‘‘ Ta đã cố gắng tránh xa cô ta từ nhiều năm nay nhưng chưa bao giờ ta thành công cả. Ta đã nghĩ là ta rất thông minh’’

Bà nhìn sang Colin, lắc đầu với vẻ kinh tởm ‘‘ Ta đã nghĩ là sẽ rất vui khi đánh bại Lady Whistledown’’

‘‘ Er, đúng vậy, điều đó thật vui ’’ Colin nói, không thực sự chú ý mình đang nói gì.

Phu nhân Danbury thọc mạnh cây gậy vào chân anh “ Nó chẳng có chút vui vẻ nào cả, cháu, cậu bé ngu ngốc. Giờ hãy xem ta làm gì đây”

Bà vung gậy về phía Cressida, kẻ đang tiến lại gần.

“ Ta chưa bao giờ nằm mơ thấy ta sẽ đi lại với loại người như cô ta”

“ Phu nhân Danbury ” Cressida nói, đi nhanh để dừng lại trước mặt bà “ Rất vui được gặp bà”

Phu nhân Danbury chưa bao giờ được biết đến vì tính khôi hài của bà, nhưng bây giờ bà thậm chí còn vượt hẳn mình trước đây bằng việc bỏ qua những lời xã giao giả tạo, bà cộc lốc nói

“ Ta cho là cô tới đây để chực lấy tiền của cô”

Cressida ngẩng đầu sang bên cạnh, trong một cử chỉ đẹp mắt và rất chuyên nghiệp “ Bà đã nói bà sẽ trao một nghìn bảng cho bất kì ai lột mặt nạ của Lady Whistledown”

Cô ta nhún vai, nâng hai tay lên sau đó xoắn chúng lại một cách duyên dáng cho tới khi lòng bàn tay hướng lên trên trong một điệu bộ khiêm tốn giả tạo. “ Bà chưa bao giờ đưa ra quy định rằng tôi không thể thể lật mặt nạ của chính mình”

Phu nhân Danbury đứng thẳng người, nheo mắt lại, và nói “ Ta không tin đó là cô”

Colin thích nghĩ rằng anh khá khéo léo và điềm đạm, nhưng khi đó anh thậm chí còn há hốc miệng ra vì kinh ngạc.

Đôi mắt xanh da trời của Cressida bộc phát với sự giận giữ, nhưng cô ta nhanh chóng điều khiển được cảm xúc của mình “ tôi sẽ sốc nếu bà không cư xử với một thái độ hoài nghi. Phu nhân Danbury. Đó không phải là cách bà tỏ ra tin cậy và cư xử lịch thiệp.”

Phu nhân Danbury mỉm cười, hay, có lẽ không phải một nụ cười, nhưng môi bà đã chuyển động. “ Ta sẽ coi đó như một lời khen” Bà nói “và cho phép cô nói với ta rằng cô cũng có ý nói như vậy”

Colin quan sát tình trạng căng thẳng với sự thích thú- cảm thấy nguy hiểm đang tăng dần- cho tới khi phu nhân Danbury khá bất ngờ quay sang Penelope, người mà mới chỉ đứng dậy vài giây.

“ Cháu nghĩ gì vậy, tiểu thư Featherington. ” Phu nhân Danbury hỏi.

Penelope giật mình, cô run rẩy khi lắp bắp. “ Cái….xin lỗi? ”

“ Cháu nghĩ gì?”

Phu nhân Danbury tiếp tục “ Phu nhân Twombley có phải là Lady Whistledown không?”

“ Cháu – cháu chắc chắn là cháu không biết. ”

“ Chao ôi, ngay bây giờ, hãy tiến tới đi, tiểu thư Featherington. ” Phu nhân Danbury chống hai tay lên hông và nhìn vào Penelope với một sự biểu lộ rằng bà đang ở rất gần ranh giới của sự bực mình.

“ Chắc chắn là cháu có ý kiến về vấn đề này”

Colin chắc rằng anh bước về phía trước. Phu nhân Danbuurry không đúng khi nói với Penelope bằng thái độ như vậy. Hơn nữa anh không thích biểu hiện trên khuôn mặt Penelope, cô trông như mắc bẫy, như con cáo trong cuộc đi săn. Đôi mắt cô nhìn nhanh sang anh đầy sợ hãi, Anh chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.

Anh đã nhìn thấy cô lo lắng, và anh đã nhìn thấy sự đau khổ của cô, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô hoảng sợ. Và sau đó nó làm nảy sinh suy nghĩ trong anh- Cô ghét trở thành trung tâm của sự chú ý. Cô có thể tự chế nhạo địa vị của cô như một cô gái ngồi dựa tường không ai mời khiêu vũ và là một cô gái già. Và cô có lẽ thích được chú ý hơn một chút, nhưng kiểu chú ý này lại là …. Mọi người nhìn chằm chằm vào cô và hiển nhiên là chờ đợi từng từ được phát ra từ đôi môi cô.

Cô trông khổ sở.

“ Tiểu thư Featherington ” Colin nói một cách nhẹ nhàng, đi đến bên cô. “ Em trông không được khỏe, em có muốn dời khỏi đây không? ”

“ Có ” Cô nói, nhưng có một điều kỳ lạ nào đó đã xảy ra.

Cô đã thay đổi. anh không biết cách nào khác để miêu tả nó. Cô chỉ đơn giản là đã thay đổi. Ngay tại đây, trong phong khiêu vũ Maccsefield, bên cạnh anh. Penelope Featherington trở thành một người khác.

Xương sống của cô được gia tăng độ cứng, và anh có thể thề rằng sức nóng từ cơ thể cô đang tăng lên và cô nói “ Không, không em có vài điều muốn nói. ”

Phu nhân Danbury mỉm cười.

Penelope nhìn thẳng vào bà bá tước già và nói, “ Cháu không nghĩ cô ta là Lady Whistledown. Cháu nghĩ cô ta nói dối. ”

Theo bản năng Colin kéo Penelope lại gần anh hơn. Cressida trông như thể cô ta có thể tách đôi cổ họng của mình ra.

“ Cháu luôn thích Lady Whistledown.” Penelope nói. Cằm cô hếch cao lên, cho tới khi dáng điệu của cô trông gần như một vị vua. Cô nhìn Cressida và mắt họ gặp nhau khi cô nói thêm, “ Và điều này làm tan vỡ trái tim cháu khi bà ta hóa ra lại là một ai đó như phu nhân Twombley.”

Colin cầm tay cô và siết chặt. Anh không thể ngăn được bản thân đừng làm vậy.

“ Nói quá đúng, tiểu thư Featherington ” Phu nhân Danbury kêu lên, vỗ tay trong sự vui sướng. “ Đó chính xác là những gì ta nghĩ, nhưng ta không thể tìm được từ để diễn tả nó. ”

Rồi bà quay sang Colin “ Cậu biết đấy, cô ấy rất thông minh ”

“ Cháu biết ” Anh đáp lại, một niềm kiêu hãnh kỳ lạ, mới mẻ tràn ngập trong anh.

“ Hầu hết mọi người đều không nhận ra điều này.” Phu nhân Danbury nói nhỏ để cho những từ của bà trực tiếp đến – và có lẽ chỉ được nghe bởi- Colin.

“ cháu biết” Colin thì thầm “ ngoại trừ cháu ” Anh mỉm cười với cách cư xử của bà, cái mà anh chắc chắn là được lựa chọn để thực hiện nhiệm vụ chọc tức con quỷ dữ thoát ra khỏi người Cressida, kẻ không thích bị lờ đi.

“ Tôi sẽ không thể bị sỉ nhục bởi điều này, …bởi điều này không tồn tại” Cressida bốc khói. Cô ta quay sang Penelope với một cài nhìn giận dữ sôi sung sục và rít lên.

“ Tôi yêu cầu một lời xin lỗi. ”

Penelope chỉ gật đầu chậm rãi và nói “ Đó là đặc quyền của cô.”

Và sau đó cô không nói thêm gì nữa.

Colin theo bản năng đã xóa ngay nụ cười trên khuôn mặt anh.

Cressida rõ ràng là muốn nói thêm điều gì nữa ( và có lẽ

Đã có một hành động bạo lực xảy ra trong khi cô ta đứng đó) nhưng cô ta quay đi, bởi một điều hiển nhiên là Penelope đang ở giữa những người bạn. Cô ta luôn nổi tiếng về khả năng kiềm chế của cô ta, và vì thế Colin không ngạc nhiên khi cô ta bình tĩnh lại, quay sang phu nhân Danbury và nói “ Bà định làm gì với một nghìn bảng ”

Phu nhân Danbury nhìn cô ta trong một giây dài nhất mà Colin từng chịu đựng, sau đó bà quay sang anh- ôi, lạy chúa, điều cuối cùng mà anh muốn là tham gia vào cái thảm họa này- và hỏi. “ Còn cậu nghĩ gì, công tử Bridgerton. Liệu phu nhân Twombley của chúng ta có nói sự thật không?”

Colin đưa cho bà một nụ cười chuyên nghiệp. “Bà chắc mất trí rồi nếu bà nghĩ cháu sẽ đưa ra ý kiến về việc này”

“ Cậu là một người đàn ông khôn ngoan đáng ngạc nhiên, công tử Bridgerton. ” Phu nhân Danbury hài lòng nói.

Anh khiêm tốn gật đầu, sau đó đã phá hỏng hiệu quả của nó bằng cách nói “ Cháu lấy làm tự hào về điều đó. ”.Nhưng thật quỷ quái, không phải là mỗi ngày đều có một người đàn ông được cho là khôn ngoan bởi phu nhân Danbury. Hầu hết lời nói của bà, sau tất cả, là sự phủ định rõ ràng các ý kiến bất đồng.

Cressida thậm chí không buồn nháy mắt với anh, đúng như anh đã nghĩ, cô ta không ngu ngốc, chỉ hèn hạ, và sau hàng tá năm ngoài xã hội, cô ta phải biết rằng anh không thích cô ta và chắc chắn không phải con mồi sập bẫy trong sự quyến rũ của cô ta. Thay vào đó cô ta nhìn thẳng vào phu nhân Danbury và giữ cho giọng nói đều đều khi cô ta hỏi. “ Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Phu nhân Danbury mím môi lại, sau đó bà nói. “ Ta cần bằng chứng ”

Cressida chớp mắt “ Xin lỗi? ”

“ B-ằ-n-g c-h-ứ-ng” Cây gậy của phu nhân được đập mạnh xuống sàn với một sức mạnh phi thường “ Chữ cái nào trong từ đó cô không hiểu. Ta sẽ không trao số tiền lớn đó nếu không có bằng chứng.”

“ Một nghìn bảng khó có thể được coi là một số tiền lớn.” Cô ta nói, biểu hiện nóng nảy của cô ta đang lớn dần.

“ Thế tại sao cô lại quá ham thích có được nó?.”

Cressida yên lặng trong giây lát, có điều gì đó căng thẳng trong mọi thứ của cô ta- thái độ của cô ta, điệu bộ của cô ta, đường nét trên quai hàm cô ta. Mọi người đều biết rằng chồng cô ta đã bỏ cô ta lại trong tình hình tài chính eo hẹp tồi tệ. Nhưng đây là lần đầu tiên một ngươi nào đó ám chỉ lộ liễu trước mặt cô ta.

“ Kiếm cho ta bằng chứng. ta sẽ đưa cô tiền”

“ Bà đang nói ” Cô ta nói ( và thậm chỉ khi anh coi thường cô ta, colin vẫn miễn cưỡng khâm phục khả năng giữ giọng nói không đổi của cô ta) “ rằng lời nói của tôi không đủ tin cậy? ”

“ Đó chính xác là cái ta đang nói” Bà hắng giọng ‘ Nhờ chúa, cô gái, cô sẽ không ở cái tuổi của ta mà không được phép sỉ nhục ai đó mà cô muốn ’

Colin nghĩ là anh nghe thấy Penelope thở gấp. Nhưng khi anh nhìn trộm cô, anh thấy cô vẫn đứng bên cạnh anh, say sưa theo dỗi cuộc đấu khẩu. Đôi mắt nâu của cô to và rực sáng trên khuôn mặt cô. Cô đã lấy lại hầu hết màu sắc mà cô mất khi Cressida đưa ra thông báo mà cô không mong đợi.Trên thực tế cô rõ ràng là thích thú với hoàn cảnh hiện tại.

“ Tốt thôi. ” Cressida nói, giọng cô ta thấp và đầy chết chóc “ Tôi sẽ mang bằng chứng tới cho bà trong khoảng hai tuần tới.”

“ Đó là kiểu bằng chứng gì vậy?”Colin hỏi, sau đó tự nhủ thầm với mình răng: Điều cuối cùng anh muốn là kéo mình vào mớ hỗn độn này nhưng cuối cùng tính tò mò đã chiến thắng.

Cressida quay sang anh, nhìn kỹ thì khuôn mặt cô ta điềm tĩnh một cách khác thường trước sự sỉ nhục mà cô ta vừa bị phang một đòn bởi phu nhân Danbury- trước vô số người chứng kiến. “ Anh sẽ biết khi tôi giao nó ra. ” Cô ta tinh quái nói với anh. Sau đó cô ta đưa tay ra, đợi một trong những kẻ bợ đỡ của cô ta nắm lấy và dẫn cô ta đi.

Điều đó thật khá ngạc nhiên, bởi người đàn ông trẻ hiện ra bên cạnh cô ta như thể cô ta gọi hồn anh ta chỉ bằng một cái vẫy tay. Một lát sau đó họ đi khỏi.

“ Tốt” Phu nhân Danbury nói sau khi mọi người vẫn đứng im trong sự nghi ngờ – hoặc có thể là choáng váng, sự im lặng kéo dài gần một phút “ Nó thật khó chịu. ”

“ Tôi chưa bao giờ thích cô ta. ” Colin không đặc biệt nói với ai cả. Một đám đông nhỏ tụ tập xung quanh họ, vì vậy lời nói của anh được nghe bởi nhiều người khác ngoài Penelope và phu nhân Danbury, nhưng anh không quan tâm.

“ Colin!”

Anh quay sang thấy Hyacinthy đang trượt qua đám đông và kéo lê Felicity Featherington tới chỗ anh.

“ Cô ta đã nói gì vậy?” Hyacinthy hỏi không kịp thở. “ Chúng em đã cố gắng đến đây sớm hơn nhưng không thể chen vào được”

“ Cô ta nói chính xác điều mà em mong đợi cô ta nói” Colin trả lời.

Hyacinthy quay mặt đi, “ Đàn ông chưa bao giờ đủ sức ngồi buôn dưa lê. Em muốn chính xác từng lời”

“ Điều này thật thú vị. ” Penelope bất ngờ nói.

Có điều gì đó trong giọng nói trầm tư của cô yêu cầu mọi người chú ý, và trong một giây toàn thể đám đông im lặng.

“ Nói to lên. ” Phu nhân Danbury ra lệnh. “ Tất cả chúng ta đang lắng nghe. ”

Colin hy vọng sự đòi hỏi đó không làm Penelope thấy bất tiện, nhưng dù gì thì sự tự tin mà cô đã có vài phút trước đây vẫn còn ở trong cô.Cô đứng thẳng và kiêu hãnh khi cô nói “ Tại sao một người nào đó lại tiết lộ cô ấy là Lady Whistledown?”

“ Dĩ nhiên là vì tiền. ” Hyacinthy nói.

‘‘ Đúng vậy, nhưng em nên biết hiện giờ Lady Whistledown khá giàu có. Chúng ta đã trả tiền cho những tờ báo trong suốt nhiều năm qua. ’’

‘ Có chúa biết là cô ấy đúng!’ Phu nhân Danbury kêu lên.

‘ Có thể Cressida chỉ đơn thuần muốn tìm được sự chú ý.’ Colin gợi ý. “Nó không phải là một giải thiết khó tin. Cressida đã sử dụng phần lớn cuộc đời cô ta để đặt cô ta vào trung tâm của sự chú ý.”

‘ Em có nghĩ đến điều đó ’ Penelope thừa nhận. ‘ nhưng cô ta có thực sự muốn sự chú ý kiểu này. Lady Whistledown đã xúc phạm đến khá nhiều người trong suốt những năm qua’

‘‘ Không ai hiểu rõ điều này hơn tôi’’ Colin nói đùa. Sau đó anh nói tiếp “ Không phải tất cả các bạn đều nhận thấy: Lady Whistledown chỉ xúc phạm những người đáng bị xúc phạm”

Penelope hít thở nhẹ nhàng. “ Em đã bị cho là trông như một quả cam chín nẫu”

Colin gạt bỏ sự lo lắng của cô. “ Đương nhiên là ngoại trừ lĩnh vực thời trang.”

Penelope quyết định là không tiếp tục nói về vấn đề này nữa bởi tất cả những gì cô làm là ném cho Colin một cái nhìn chằm chằm đánh giá, trước khi quay lại về phía phu nhân Danbury và nói tiếp “ Lady Whistledown không có động cơ để tiết lộ bản thân nhưng Cressida thì rõ ràng là có.”

Phu nhân Danbury cười rặng rỡ, sau đó gương mặt bà nhăn lại trong một cái cau mày. Ta nghĩ là ta đã cho cô ta hai tuần để đưa ra bằng chứng của cô ta. Chơi ngay thẳng và đó là tất cả.

“ Em sẽ rất thích thú khi nhìn thấy thứ mà cô ta đưa ra. ” Hyacinthy xen vào. Cô quay sang Penelope và nói thêm “ Chị rất thông minh, chị đã biết điều đó chưa?”

Penelope đỏ mặt xấu hổ, rồi quay sang em gái cô và nói “ chúng ta phải đi thôi Felicity.”

“ sớm vậy sao? ” Felicity hỏi và đó cũng là lời Colin muốn nói.

“ Mẹ muốn chúng ta về nhà sớm” Penelope nói.

Felicity trông thực sự bối rối “ Mẹ đã nói vậy? ”

“ Đúng vậy ” Penelope nói một cách dứt khoát “ Bên cạnh đó, chị thấy không khỏe ”

Felicity gật đầu ủ rũ. “ em sẽ bảo người giúp việc ra xem xe ngựa của chúng ta đã được mang đến chưa.”

“ Không,em hãy ở lại.” Penelope nói, đặt tay lên cánh tay em gái cô. “ chị sẽ lo việc đó.”

“ Anh sẽ lo việc đó ” Colin tuyên bố.Thực sự. Đó có phải là đặc quyền của các quý ông khi những quí bà cứ khăng khăng chối bỏ những việc đã xảy ra giữa họ?

Và sau đó, trước khi anh nhận ra anh đang làm gì, anh đã tạo điều kiện thuận lợi cho việc ra về của Penelope, cô đã rời đi mà không có lời xin lỗi của anh.

Anh cho rằng anh nên suy nghĩ về sự thất bại trong việc tìm ra lý do để được ở một mình với cô tối nay, nhưng thực tế là anh không thể quay ngược được thời gian.

Sau tất cả, anh đã có gần năm phút được nắm tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.