Một Mảnh Phù Hoa

Chương 88




Những ngày sau đó Bạch Dĩnh rất mệt mỏi để tránh khỏi vòng vây của Giai Nghi, nàng từ mềm mỏng đến cứng rắn nói nàng sẽ không thể mở lòng, Giai Nghi vẫn không có vẻ sẽ bỏ cuộc. Những lúc như thế này Bạch Dĩnh chỉ muốn trốn vào một góc tránh đời, nếu như không có Ngư Ca, nàng nghĩ nàng đã sớm về dị giới.

Nhưng Bạch Dĩnh không ngờ đến một ngày con gái nàng cũng hùa theo người ngoài thúc ép nàng. Hôm đó Ngư Ca đang viết bài thì Bạch Dĩnh đứng trước cửa phòng, nàng nhìn bóng lưng gầy gầy của con gái mình, yêu thương nói: – Con có thiếu gì không? Mẹ dẫn đi trung tâm thương mại mua.

– Thật hả mẹ?- Ngư Ca ngay lập tức ngưng viết, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm mẹ mình. Bạch Dĩnh thấy ánh mắt mong chờ đó cũng không thể nào nói được một lời từ chối, nàng gật đầu khẳng định.

Ngư Ca ngay lập tức đóng vở lại, cô bé nhanh nhẩu dọn dẹp bàn học của mình, thay quần áo đi chơi, sau đó ôm cánh tay mẹ mình cùng nhau đi ra xe. Bạch Dĩnh biết tính cách của Ngư Ca thế nào, thế nên nàng rất hay dẫn con bé đi mua sắm. Ngư Ca đặt biệt thích mua đồ, từ những vật phẩm nho nhỏ đến những bộ quần áo mới, những thiết bị điện tử, thứ gì Ngư Ca cũng thích gom về nhà. Mỗi cuối năm Bạch Dĩnh phải dọn ra không ít đồ, nàng đem chúng tặng cho "Tâm vị chúng sinh" để cho các trẻ em bất hạnh khác.

Nếu như Vịnh Thi rất lười đi mua sắm thì Ngư Ca lại là một tín đồ trong việc lựa chọn đồ đạc để gom về nhà, hai mẹ con cứ như hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Bạch Dĩnh đi bên cạnh Ngư Ca, đảm nhận vai trò chiếc thẻ vạn năng và túi treo đồ tiện lợi, đôi lúc nàng đã nghĩ nếu có Vịnh Thi thì tốt, nàng thích nhất là khoảng khắc gia đình còn ở bên nhau trước đây, mỗi buổi chiều nếu có thể Bạch Dĩnh sẽ dắt Ngư Ca cùng Vịnh Thi đi công viên, nếu như Vịnh Thi ở đây thì tốt… Nếu như Vịnh Thi ở đây, câu nói lặp lại trong đầu Bạch Dĩnh không dưới một ngàn lần.

Trong lúc hai người đi thang máy thì phát hiện Giai Nghi đi thang máy chiều xuống, thấy hai người, Giai Nghi giật mình sau đó cười chào. Bạch Dĩnh cũng gật đầu một cái xem như là đã chào hỏi rồi, sau đó lên lầu trên cùng với Ngư Ca. Tiểu Ngư Ca cũng thấy một màn lạnh nhạt này, cô bé trộm thở dài một chút, cho dù cố tình sắp xếp mà mẹ nàng cũng không động dung một chút. Thật sự sẽ thất bại sao?

Phương án một tạm thời thất bại, Ngư Ca mua sắm hết thứ này đến thứ kia, sau đó vòi vĩnh mẹ mình dẫn đi xem phim. Bạch Dĩnh suy nghĩ một chút, sau đó cũng đồng ý cùng Ngư Ca vào bên trong mua vé. Mùi bắp rang bơ len lỏi trong không khí, mùi thơm ngậy của bơ, tiếng ồn ào của bọn trẻ ngồi tán gẫu đợi tới suất. Bạch Dĩnh xếp hàng, trong lúc lơ đễnh nhìn những bạn trẻ đang ngồi nói chuyện với nhau thì thấy Giai Nghi đang yên lặng bấm điện thoại. Nàng ngay lập tức đảo mắt đi, không nhìn đến nữa.

Không nghĩ Ngư Ca thấy được Giai Nghi, sau đó hô một tiếng: – Cô Thẩm!

Thẩm Giai Nghi ngước mắt lên xem ai gọi mình thì thấy Ngư Ca đang vẫy tay, bên cạnh là Bạch Dĩnh, lúc đó Bạch Dĩnh đang chăm chú lựa chọn phim cùng nhân viên bán vé. Ngư Ca thúc tay vào tay mẹ mình, nhưng Bạch Dĩnh lại đánh trống lảng hỏi: – Con muốn xem phim gì?

– Phim tình cảm đi mẹ.

– Thôi xem phim kinh dị đi- Bạch Dĩnh nghĩ sợ mẫu người như Giai Nghi sẽ chọn phim tình cảm, thế nên nàng chọn hẳn phim kinh dị. Không ngờ rằng rốt cuộc hai người cũng ngồi cạnh nhau, thật là thần không hay, quỷ không biết. Giai Nghi lúc này ngồi cạnh bên Bạch Dĩnh, lâu lâu còn truyền bắp rang qua, đến phân đoạn kinh dị còn hét lên một tiếng.

Sau khi xem phim xong Ngư Ca còn lôi kéo theo Giai Nghi cùng đi ăn kem với mình, Bạch Dĩnh thở dài một hơi, nàng đành đi theo sau hai người bọn họ. Giai Nghi chọn một cốc kem dâu còn Ngư Ca thì ăn kem vani, Bạch Dĩnh chỉ gọi một ly nước cam uống. Trong cuộc trò chuyện chỉ có mỗi Giai Nghi cùng Ngư Ca tương tác lẫn nhau, Bạch Dĩnh có cảm nghĩ linh hồn nàng đã bay xa rồi, nàng không hiểu hai người này đang nói những gì.

Càng về sau Bạch Dĩnh mới cảm nhận được thì ra là Ngư Ca cố tình sắp đặt cho mình, đến hôm đỉnh điểm hai mẹ con nàng đã cãi nhau về chuyện này. Vốn là buổi tối Ngư Ca gọi nàng về ăn cơm sớm, Bạch Dĩnh cũng tranh thủ sắp xếp công việc về ăn cơm với con mình, không nghĩ là lúc dọn cơm Ngư Ca nói có mời Giai Nghi đến dùng cơm.

– Trước giờ là con cố tình đúng không?

– Sao ạ mẹ? Mẹ không thích con chơi với cô Thẩm sao?- Ngư Ca ủy khuất nói.

Bạch Dĩnh sẵn bực dọc trong người, nàng quát: – Con thích thì tự đi mà chơi, mẹ không rảnh!

– Mẹ…

Đây là lần đầu tiên mẹ Dĩnh lớn tiếng với Ngư Ca, khiến Ngư Ca cảm thấy sợ, có lẽ trò đùa của nàng đã trở nên quá trớn.

– Con nghĩ gì đừng tưởng mẹ không biết!

– Mẹ ơi… Ngư Ca xin lỗi.

Bạch Dĩnh hít một hơi thật sâu dìm xuống cơn giận trong lòng mình, nàng không gằn giọng, nhưng giọng nói trầm trầm lúc này của nàng so với gằn giọng còn đáng sợ hơn nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Dĩnh nổi giận với Ngư Ca, đứa con gái bé bỏng được nuông chiều từ nhỏ đến lớn của nàng.

– Mẹ con dùng tính mạng để cứu con, còn con thì đang thế nào? Con muốn mẹ quen với cô Thẩm đúng không? Mẹ con con có bao giờ nhớ đến không?

– Mẹ ơi mẹ…

Ngư Ca bắt đầu khóc lên vì sợ, cô bé đi lại gần mẹ mình, như mọi ngày muốn nắm lấy cánh tay Bạch Dĩnh nhưng Bạch Dĩnh dời tay đi. Ngư Ca hụt hẫng, lúc này là khóc to thật sự.

– Nếu con cứ như vậy nữa thì mẹ sẽ bỏ mặc con. Mẹ thật sự rất mệt mỏi, con cũng biết mẹ chỉ yêu mẹ Thi của con, con thừa biết điều đó. Đừng để mẹ phải la con vấn đề này nữa.

– Ngư Ca xin lỗi, Ngư Ca không vậy nữa, mẹ đừng bỏ mặc Ngư Ca.

– Nếu con đã mời người ta rồi thì kêu người ta vào nhà đi, để đứng trước cửa không nên. Nhưng con nên nhớ, lần này là lần cuối.

Ngư Ca gật đầu nói "dạ mẹ" một tiếng rồi lau đi nước mắt trên má mình, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Cũng may mẹ nàng khi giận vẫn còn biết nghĩ cho nàng, nếu không nàng sẽ phải khó xử trước cô giáo của mình. Càng nghĩ Ngư Ca càng thấy mình sai thậm tệ.

– Cô ơi, vào trong đi cô.

Lần này là lần cuối cùng, Ngư Ca tự nhủ với lòng mình như thế.

– Mẹ con la con hả? Cô nghe tiếng cãi nhau.

Thẩm Giai Nghi ái ngại nhìn đôi mắt hoe đỏ của Ngư Ca, đúng thật như nàng nghĩ, hai mẹ con họ vừa cãi nhau vì nàng. Lần này Giai Nghi cũng thấy ngại ngùng thật sự, ngay cả mặt có dày một tấc, trong trường hợp này cũng không thể không thấy xấu hổ.

– Cô vào trong đi.

– Nếu không tiện cô có thể đến bữa khác.

Giai Nghi tạo cho Ngư Ca một con đường lui, nàng biết Bạch Dĩnh khó chịu với nàng, nàng cũng không muốn chạm mặt khiến Bạch Dĩnh khó chịu hơn.

– Hai người vào trong đi- Vịnh Thi nói, sau đó nàng đi lướt qua hai người họ, vô cùng quen thuộc xoay tay nắm cửa tiến vào bên trong. Phản ứng đầu tiên của Ngư Ca đó chính là sững sờ, người kia… không phải là mẹ Thi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.