Đoàn đội bốc xác làm việc rất nhanh gọn, Vịnh Thi đứng khoanh tay một chút thì thấy được xác dần dần lộ ra. Cổ Tịch mang đôi dép nhựa đi từ bên trong nhà ra ngoài sân đứng cạnh Vịnh Thi, mùi hương nước hoa nhàn nhạt như vị cỏ tranh. Vịnh Thi quay đầu lại nhìn Cổ Tịch, thứ mà nàng thấy không phải một cô gái có mái tóc suôn dài buông sau lưng, mà là một vị hoàng đế mặc long bào vàng nhạt, nàng ấy đăm chiêu nhìn khoảng sân nham nhở của mình, ưu tư.
Người này có long khí vây quanh, tướng nàng ấy hoàn toàn tốt, số phận sinh ra đã hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời. Mà Vịnh Thi còn thấy nàng ấy là vua, là nữ đế, có phải nàng ấy chính là nữ đế Cảnh Tịch mà nàng ấy đã viết trong sách? Vì suy nghĩ như thế, vậy nên Vịnh Thi tiến lên một bước chạm vào vai Cổ Tịch, cảm nhận một chút tư vị cổ xưa lưu lại trong người nàng ấy, ẩn ẩn trong giọng nói, tiếng cười.
"Hoàng đế lão công!"
Một nha đầu tuổi trạc mười bảy mười tám tuổi chạy lại bên cạnh Cổ Tịch, cười tươi hơn hoa. Nàng ấy nắm lấy cánh tay Cổ Tịch đung đưa, có vẻ như Cổ Tịch rất yêu chiều người này. Vịnh Thi trong mộng cảnh nhìn xung quanh, một, hai, ba, bốn, năm, thiếu một vị phu nhân, rõ ràng trong truyện nàng đọc là sáu người.
Một người trong đám người này Vịnh Thi biết, người đó là Tiết Ngữ Ngưng. Nàng được Minh Giới giao cho nhiệm vụ giải khai kí ức của bảy người bọn họ, nàng cũng được phép xâm nhập vào kí ức, xâm nhập vào một số kí ức mà họ còn chẳng biết đến.
Giống như lúc này đây, Vịnh Thi che lại đôi mắt Cổ Tịch, giúp cho Cổ Tịch thấy được đoạn kết của quyển tiểu thuyết mà nàng ấy viết. Vịnh Thi cũng bước vào trong mộng cảnh cùng Cổ Tịch, cung điện vàng son này thật khiến nàng giật mình, cánh cửa cao rộng dẫn vào bên trong một cung điện xa lạ. Vịnh Thi bước qua bậu cửa, nàng biết Cổ Tịch chỉ có thể thấy được mà không thể chạm được, còn nàng thì khác.
Bên trong điện càng khiến Vịnh Thi giật mình, năm thân thể nữ nhân treo trên xà nhà. Mặt các nàng đã không còn khí sắc, một, hai, ba, bốn, năm.. Vẫn là năm người, Vịnh Thi nhìn các nàng, phát hiện ra thiếu đó chính là thiếu Ngữ Ngưng cô nương.
"Sau khi Cảnh Tịch chết, An Trúc cãi lời phụ mẫu trốn lên chùa đi tu, sau khi phụ mẫu mất, An Trúc cũng tuẫn tiết theo Tịch vương"
Giọng nói của ai đó oang oang trong nội điện, Vịnh Thi chấm dứt mộng cảnh thì thấy Cổ Tịch đã khóc lóc đến thảm thương rồi. Ngữ Ngưng lo lắng nhìn Vịnh Thi, Vịnh Thi lại không biết giải thích sao, chỉ nói Ngữ Ngưng cho Cổ Tịch một không gian riêng.
– Muốn xem đoạn kết của An Trúc cô nương không?
Vịnh Thi nói, Cổ Tịch ngước mặt lên nhìn nàng trân trân, sau đó gật đầu.
Rốt cuộc Vịnh Thi cũng biết rõ được về gia cảnh của những người này, Cổ Tịch kiếp trước là nữ đế, nàng có sáu người vợ, một người mà Vịnh Thi thấy lúc này là Hiền phi An Trúc. Hiền phi chính là Tiết Ngữ Ngưng, Ngữ Ngưng chính là Hiền phi, Vịnh Thi lẩm bẩm trong đầu cho mình không bị rối. Nhà này gia phả thật phức tạp!
Nàng lại đem quá khứ một lần nữa bày trước mặt Cổ Tịch, thật ra đây cũng là một hình thức tra tấn, nàng cảm thấy những người này thật tội, có chút gì đó.. rất đáng thương. Vịnh Thi xen vào mộng cảnh, đứng dưới gốc cây sưa đỏ nhìn cảnh tượng tang thương trước mặt nàng.
Hiền phi An Trúc mặc một bộ y phục màu đỏ đậm, nàng ngồi im lặng bên bờ, tự uống một ít rượu đục rồi trầm ngâm. Dưới chân nàng ấy, một cây cổ cầm màu đen tuyền có hình phượng trải dài nửa thân đàn, đây là người vợ của Cổ Tịch không chết ở điện Bàng Thế, nàng ấy vẫn sống một đoạn thời gian nữa.
Vịnh Thi thấy nàng ấy đứng lên, dứt khoát nhảy xuống dòng nước trong xanh. Trong mộng cảnh, Vịnh Thi không thể nào ngăn cản nàng ấy không làm thế, chỉ đành đứng nhìn nàng ấy trầm mình vào dòng nước.
Các nàng làm thế, liệu Cổ Tịch có hay? Các nàng hà tất phải yêu thương Cổ Tịch hơn cả sinh mệnh mình? Rốt cuộc Cổ Tịch có gì tốt? Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu Vịnh Thi, nàng không hiểu, cũng không biết vì sao mối tình nghịch luân này lại sâu nặng đến thế. Sâu nặng đến mức khiến khóe mắt nàng cay cay.
Nếu ai thân thiết với Vịnh Thi đều biết Vịnh Thi nàng là một người rất dễ khóc, nhưng nàng không hay khóc vì bản thân mình, nàng chỉ khóc vì thế nhân đau khổ. Mối tình này của các nàng cũng rất oan nghiệt rồi, Vịnh Thi nghĩ nếu không có mình, các nàng chẳng bao giờ có thể yên ả sum vầy.
Sau khi làm việc xong, Vịnh Thi có chút đói bụng nhưng Ngữ Ngưng và Cổ Tịch lại chẳng nấu cơm cho nàng ăn. Thế nên Vịnh Thi đói bụng đành từ biệt trước, về nhà ăn cơm với hồ ly béo nhà nàng. Không nghĩ Bạch Dĩnh đã liên hệ với bạn mình, tìm kiếm được nha đầu Lã Khuê Thư.
Thế nên Vịnh Thi đành phải đi taxi đến chỗ Khuê Thư, giống như Cổ Tịch, Khuê Thư rất đẹp, nàng trẻ trung, năng động, dáng vẻ lại cao ráo yêu kiều. Vịnh Thi thấy Cổ Tịch đã đem hết một vườn hoa muôn màu muôn sắc về nhà mình, Ngữ Ngưng thì dịu dàng đằm thắm, Khuê Thư thì tràn đấy sức sống, còn các nữ nhân khác thì Vịnh Thi chưa tiếp xúc, cũng không nói được gì nhiều.
Ngày hôm đó Vịnh Thi cũng giải khai kí ức của Khuê Thư, nha đầu Khuê Thư khóc đến độ hoa dung thất sắc, gia đình này thật ham khóc! Vịnh Thi thong thả khuấy ly nước của mình, quay sang nói với Bạch Dĩnh:
– Chị vừa về nhà, phát hiện trong nhà có người nấu cơm không cắm điện.
Bạch Dĩnh đang uống nước bỗng chốc sặc sụa, nàng che miệng ho khù khụ, sau đó vội vàng nói: – Bà xã đại nhân, chết rồi, em xin lỗi.
Rõ ràng Bạch Dĩnh đã vo gạo rồi, bắt nồi cơm rồi, thế nhưng lại quên cắm điện. Nàng thật muốn tự gϊếŧ mình, Vịnh Thi mà đói bụng thì nàng tiêu, tính tình Vịnh Thi khi đói rất xấu.
– Chị ngồi đây đi, em chạy về bắt cơm!
Nói rồi Bạch Dĩnh định đứng lên chạy về nhà, Vịnh Thi giữ tay nàng lại, nói nho nhỏ: – Lát nữa đi ăn cơm ngoài đi, đợi em nấu chị đói chết.
– Vâng, bà xã.
Khuê Thư sau khi lấy lại kí ức, nàng ném tờ tiền lên bàn, sau đó chào Vịnh Thi và Bạch Dĩnh để đi kiếm ai đó. Vịnh Thi ngồi nhìn ly nước của Khuê Thư vẫn còn dang dở trên bàn, Khuê Thư chính là Nhã Thư kiếp này. Mặc dù Vịnh Thi rất ủng hộ gia đình của Cổ Tịch, nhưng nàng lại không thể chịu nổi khi Bạch Dĩnh có ai khác ngoài nàng, làm sao nàng chịu được cảnh chung lão công như thế? Nàng không được tư tưởng cổ đại như các nàng, nàng tuy ủng hộ họ, nhưng nàng không thể nào giống họ được.
– Chị nghĩ gì vậy?
– Không có gì, chị đói bụng quá.
Vịnh Thi đem tiền lẻ để lên bàn, sau đó cùng Bạch Dĩnh bắt taxi đi ra quán ăn. Hai người nhà nàng ăn uống cũng đơn giản, qua loa một chút cũng qua được buổi chiều. Vịnh Thi dạo này đều phải ăn uống đúng theo lời dặn của Huyền Cơ, lâu lâu lại phải đi nước ngoài cùng Bạch Dĩnh vài ngày. Nàng nghĩ mình cũng đã hơn ba mươi, cơ hội đậu thai cũng ít hơn các cô gái khác, nhưng nàng thật sự muốn sinh một tiểu Bạch Dĩnh.
– Chị muốn sinh cho em một đứa nhỏ.
Vịnh Thi gác đầu lên cánh tay của Bạch Dĩnh, ôm ngang hông nàng ấy, thì thầm nho nhỏ.
– Em cũng muốn mình có một đứa nhỏ. Tên là Tiểu Ngư nhé.
– Bạch Ngư? Em điên rồi Dĩnh.
Vịnh Thi đánh vào bụng Bạch Dĩnh một cái, bật cười.
– Mau sinh cho em một đứa nhỏ đi.
Bạch Dĩnh dụi mũi mình vào mặt Vịnh Thi, hôn nhẹ lên má nàng ấy. Nàng thật sợ một ngày Vịnh Thi lại rời bỏ nàng như trước, cảm giác chia tay rất đáng sợ, nàng không bao giờ muốn trải qua một lần nữa. Nàng tuy không thích trẻ con, nhưng một đứa nhỏ có gương mặt giống Vịnh Thi cũng không phải quá phiền phức, nàng sẽ yêu thương nó hết lòng. Nàng sẽ vì yêu Vịnh Thi mà yêu đứa nhỏ.
Bối Kỳ đi lướt qua phòng của mẹ mình, thầm nghĩ hai người này chắc là điên tình rồi, nói chuyện thật ớn lạnh.