Buổi trưa sau khi Vịnh Thi giúp Thư Vũ nấu cơm xong, hai người liền chuẩn bị hai mâm bưng qua cho Quế Anh cô nương. Đôi khi Vịnh Thi chậm rãi quan sát, nàng cảm thấy Thư Vũ giống người hầu của Quế Anh hơn là chủ nhà. Có chủ nhà nào mà cơm bưng nước rót như thế? Chưa kể Vịnh Thi còn thấy Thư Vũ giúp Quế Anh giặt đồ.
– Tại sao cô phải nấu cơm giặt đồ cho Quế Anh cô nương?- Vịnh Thi bưng một khay cơm bên cạnh, hỏi. Nếu nàng thấy không lầm thì mỗi ngày sẽ có tổng cộng hai khay vào buổi trưa, tức là Thư Vũ bưng đi một lượt, rồi lại quay về bưng thêm một khay cơm nữa.
Thư Vũ cúi đầu nhìn khay cơm tươm tất trên tay mình, không biết suy nghĩ gì mà chợt cười nhẹ: – Chẳng qua kiếm một ít ngân lượng thôi, công việc cũng không có gì nặng nề.
Vịnh Thi đang đi suýt chút là đạp vào váy mình, lảo đảo, nàng nhanh chóng giữ thăng bằng rồi tiếp tục đi. Hai người không ai nói gì nữa, chỉ chuyên chú bưng cơm đến biệt viện phía đông. Đến nơi, Thư Vũ đi lại cửa gõ hai tiếng.
– Đợi chút!
Một chút của Quế Anh cô nương là cả nửa nén nhang, khi nàng ấy mở cửa ra, Vịnh Thi thấy ma nữ Quế Anh lúc bằng xương bằng thịt, thật là một loại trải nghiệm. Thời hiện đại, Vịnh Thi thấy ma nữ Quế Anh đang ám Vương Khôi chuyển kiếp, bây giờ thấy nàng ấy đứng đây, một chút lạ lẫm khiến Vịnh Thi nổi gai ốc.
– Thư tỷ! Tỷ dắt theo ai vậy?- Quế Anh hơi nhìn về phía Vịnh Thi, có vẻ bực dọc.
Thư Vũ hơi kéo tay áo của Vịnh Thi, giới thiệu: – Đây là khách của ta.
– Để cơm vào trong đi, mốt đừng để người lạ qua đây nữa. Khó chịu quá đi mất- Quế Anh lả lướt đi vào bên trong phòng, dáng vẻ thướt tha phong trần, gương mặt tuy trang điểm nhạt nhưng không giấu được vẻ quyến rũ mị hoặc.
Trong phòng tràn ngập hương vị hoan ái, Vịnh Thi cảm thấy thật ghê người, nàng nhanh chóng đặt khay cơm lên bàn, sau đó lui ra gần cửa. Thư Vũ thì thong thả hơn nàng, nàng ấy đặt cơm lên bàn xong bèn đi lại đầu tủ châm một ít trầm hương. Sau đó thì dọn sơ qua phòng cho Quế Anh. Vịnh Thi không biết rốt cuộc Thư Vũ nhận của Quế Anh bao nhiêu tiền, nàng thấy Thư Vũ tận tình như vậy thật quá ngu dốt đi.
Trong lúc quan sát Quế Anh, Vịnh Thi cuối cùng cũng gặp được nam chính trong câu chuyện tình bi đát của nàng kỹ nữ Quế Anh – chàng Vương Khôi. Trái với suy nghĩ của Vịnh Thi, Vương Khôi không phải nam nhân cao chừng một mét tám, dáng người vừa vặn, mà hắn chỉ là một cọng rong biển ốm o gầy mòn với đôi má lấm tấm mụn. Nàng không biết cổ nhân ai ghi chép lại chuyện sắc đẹp của Vương Khôi, nàng chỉ thấy cả bầu trời giả dối.
– Vương sinh, chàng ăn cơm đi- Quế Anh ngọt ngào mời Vương Khôi ngồi xuống ghế, Vương Khôi kiểu cách ngồi xuống, dáng vẻ trịch thượng không xem Quế Anh là người cùng đẳng cấp với mình.
– Người ngoài cửa là ai vậy?- Hắn liếc mắt nhìn qua Vịnh Thi, ánh mắt chợt dừng lại. Trong suốt cuộc đời ba mươi lăm năm của Vương Khôi, lần đầu tiên chàng gặp được ý trung nhân của mình. Một cô nương trong trắng như ngọc, dáng vẻ thướt tha, văn thư, gương mặt thể hiện sự thông tuệ nhưng không kém phần xinh xắn. Nàng ấy, chính là nàng ấy, mẫu nữ nhân xuất hiện trong những bài thơ hắn đã viết.
Quế Anh hơi bĩu môi, trả lời: – Bằng hữu của Thư tỷ thôi.
Vương sinh cười thật tươi định đứng lên chào hỏi với Vịnh Thi, nhưng hắn chợt nhớ ra mình ăn mặc không tươm tất, dùng tư thái này để nói chuyện với người khác thì thật mất mặt.
– Tại hạ tên gọi Vương Khôi, không biết quý danh cô nương là gì?
Vịnh Thi hơi chau đôi mày đẹp lại, trả lời: – Cũng không quen xưng tên với người khác, thứ lỗi.
– Đừng đem cơm đến đây nữa nhé! Để Thư tỷ đem đến là được rồi!- Quế Anh sao không nhìn ra được ánh mắt ngưỡng mộ của Vương Khôi, thế nên tốt hơn hết là đem tình địch đánh đi ba vạn sáu ngàn dặm.
Vịnh Thi nào thèm bưng cơm rót nước cho người khác, lão công nhà nàng còn không có phần phước đó. Nếu như Diêm đế không sai nàng đi hoàn thành nhiệm vụ này, chắc hẳn nàng cũng không tình nguyện đi đến đây.
– Xong rồi, ta về phòng đây. Ăn xong cứ để trước cửa, buổi chiều ta dọn- Thư Vũ nói với Quế Anh xong bèn đi ra cửa, nàng gọi nhẹ Vịnh Thi một chút, hai người cùng nhau đi về phòng bếp.
Vịnh Thi thật sự không biết vì sao Thư Vũ lại muốn làm vậy, nàng ấy cần ngân lượng sao? Cho thuê một biệt viện cũng có thể sống qua ngày rồi, tại sao nàng ấy lại muốn làm nha đầu cho người khác sai vặt?
Càng suy nghĩ về Thư Vũ, Vịnh Thi càng rối. Tối đến nàng đem chuyện này nói cho Bạch Dĩnh nghe, không nghĩ Bạch Dĩnh lại nói với nàng:
– Bà xã, mục đích của mình là tiếp cận Quế Anh cô nương, không phải Thư Vũ cô nương.
Lúc đó Vịnh Thi mới chực nhớ ra mục tiêu của mình đến đây, nàng hoàn hồn, nhanh chóng thu lại tâm tình nghi hoặc của mình. Nàng đến đây là vì Quế Anh cô nương, nhưng không hiểu sao trọng tâm từ lúc nào đã xoay quanh Thư Vũ.
Tối đó bầu trời Giang Nam hơi tịch mịch, trên cao không có trăng, Vịnh Thi lấy trong dây chuyền ra một lọ xà phòng gội đầu, nhanh chóng tắm. Bạch Dĩnh của nàng đang nghiêm chỉnh giả vờ đọc sách trên giường, mí mắt sụp lên sụp xuống, chỉ muốn lăn đùng ra ngủ. Đang tắm thì nghe tiếng đàn thanh thoát vang lên trong màn đêm, Vịnh Thi sợ hãi nên hơi run người, lọ xà phòng như sắp rơi xuống đất.
– Dĩnh! Em nghe thấy gì không?- Vịnh Thi nói với ra từ sau bức bình phong, nhưng đợi một lúc nàng cũng không nghe Bạch Dĩnh trả lời mình, nhìn ra thì thấy Bạch Dĩnh đang dựa đầu vào giường ngủ say rồi.
Thế nên Vịnh Thi nhanh chóng gội cho xong tóc, lau cho bớt ẩm rồi mon men đi ra vườn sau. Vì quá tối nên đôi khi Vịnh Thi sẽ vấp vào vài hòn đá nằm lăn lốc trên đường, nàng lần theo tiếng nhạc, cứ thế mà tìm đến.
Trong bóng đêm, Vịnh Thi thấy Quế Anh say mê gảy đàn, nàng ấy cúi đầu, mái tóc buông hờ thả xuống hai bờ vai. Thế nhưng Vịnh Thi lại không thấy Vương sinh ở gần đó, nếu đúng như trong sách, phải là Vương sinh cùng Quế Anh bầu bạn dưới trăng. Nàng cứ có cảm giác như có gì đó không đúng trong câu chuyện tình cảm này.
– Tối đến mà nàng còn đàn, ta học không vào nổi!- Vương sinh hét từ bên trong phòng ra, Quế Anh chợt dừng tay lại, khúc nhạc đang vang lên du dương bỗng yên bặt. Vịnh Thi dùng đầu gối đoán cũng biết được Quế Anh không được Vương Khôi xem trọng, hắn ta không để nàng vào mắt cũng chỉ vì nàng là một kỹ nữ, không phải khi hắn đỗ đạt mới thay lòng. Mà là lòng hắn trước giờ chưa bao giờ đặt ở chỗ của Quế Anh.
Tiếng đàn vừa dứt, Vịnh Thi lâm vào trầm tư, nàng không biết làm sao vạch trần được bộ mặt giả dối của Vương sinh, tránh cho Quế Anh một nạn kiếp. Nàng rảo bước men theo lối cũ về phòng, vô tình nhìn sang bên trái chỗ bụi cây thì thấy Thư Vũ đang thơ thẩn đứng nhìn Quế Anh. Đầu Vịnh Thi như bị sét đánh trúng, ngay phút chốc mà sáng tỏ, tận tường.
"Thư Vũ để ý Quế Anh!"
Nàng chỉ nghĩ có bản thân mình cong, không suy nghĩ đến một ngày mình cong, nhìn cả thế giới này thấy ai cũng có thể cong. Thư Vũ có thật sự để ý đến Quế Anh không? Vậy là Quế Anh đã bỏ lỡ đi đoạn tình cảm của Thư Vũ? Vịnh Thi nhanh chóng chạy về phòng bày ra một quẻ bói. Kết quả đúng như nàng thấy, Thư Vũ chỉ thương một mình Quế Anh, chỉ có Quế Anh là mãi không nhìn đến tình cảm của Thư Vũ nàng.