Đường về nhà Bạch Dĩnh khá xa, Bối Vịnh Thi thấy cũng bình thường vì nàng biết được hồ ly sống ở nơi gần rừng, trên đường đi, Bạch Dĩnh kể luyên thuyên cho nàng nghe về gia đình nàng ấy một chút. Vịnh Thi nghiêng đầu lắng nghe, đôi khi sẽ gật gù cho Bạch Dĩnh biết mình đang nghe rất chăm chú.
– Ông nội em không khó tính, trong nhà em chỉ có mình mẹ em khó thôi.
Vịnh Thi gật đầu: – Mẹ em đã khó tính từ trước? Hay là không đồng ý chị?
– Khó từ lâu rồi, chị không cần lo đâu, có em ở đây- Bạch Dĩnh cười thật tươi, nàng với tay lấy một hộp sữa trong túi, đưa cho Vịnh Thi, ép nàng ấy uống.
Vịnh Thi bực dọc cầm hộp sữa trên tay, vừa rút ống hút ra châm vào hộp, vừa mắng: – Tối ngày uống uống uống.
– Uống đi mà- Bạch Dĩnh cười lấy lòng, sau đó nàng đánh lái rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn vào căn nhà gỗ gần bìa rừng. Căn nhà nhỏ tuy đơn sơ nhưng hết thảy được chạm trổ bằng gỗ quý, Vịnh Thi nhìn mà trầm trồ, không nghĩ là hồ ly lại tận hưởng như vậy.
Căn nhà nằm yên lặng bên trong khu vườn lớn, bên phải là một cái ao nhỏ thô sơ, trong ao đầy cá đang tung tăng bơi lội. Vịnh Thi mở cửa xe rồi bước xuống nhìn quanh một dọc, nhà thật sự rất hợp ý nàng, nếu có thể nàng cũng muốn có một căn nhà đơn sơ như vậy.
Thật ra nhà của Vịnh Thi cũng tương đối đơn sơ so với mọi người, nhà nàng mua ở khu trung lưu, thường là dành cho dân trí thức muốn tìm sự yên ổn. Năm đó mua nhà đã tiêu tốn không ít tiền, còn phải mượn của Hạ Tình một ít, bây giờ giá nhà đội giá lên cao, Vịnh Thi lại chẳng muốn bán, cứ để đó cho Bối Kỳ sống.
Chào đón Vịnh Thi là một nãi nãi tuổi tầm tám mươi, lưng bà hơi còng, nhưng bước đi lại vô cùng nhanh và khỏe mạnh. Thấy Vịnh Thi, bà liền cười chào nàng, sau đó nói:
– Vịnh Thi hả cháu?
– Dạ phải ạ. Cháu là Bối Vịnh Thi, chào bà nội ạ.
Bạch Dĩnh cười ngô nghê nhìn vợ yêu của mình chào hỏi bà nội, thật ra nàng chưa miêu tả bà nội nàng ra sao cho Vịnh Thi nghe, nhưng Vịnh Thi là bà đồng, đoán nhân dạng cũng không phải một loại thử thách của nàng.
– Cháu ngoan, mau vào nhà đi.
Bà nội rất thương Bạch Dĩnh, thế nên cũng không lạ gì chuyện Bạch Dĩnh muốn có bạn đồng hành trong cuộc đời này. Hồ ly có một kiếp sống dài đằng đẵng, chỉ mong có người tương ái cùng bầu bạn, như vậy cuộc sống mới mỹ mãn. Nhưng cô bé này lại là phàm nhân.
Vịnh Thi cung kính đi theo sau bà nội của Bạch Dĩnh, nàng chủ động hỏi chuyện bà, bà cũng rất vui vẻ đáp lời nàng. Có thể nói, bà không hề mang theo tâm ý đề phòng hay khó chịu với Vịnh Thi, nàng cũng mừng thầm trong lòng. Đi sâu vào bên trong nhà, Bạch Dĩnh chỉ vào gian phòng to bên góc phải, nói với nàng: – Ông nội đang ở bên đó đợi mình.
Khóe miệng khẽ tạo thành một nụ cười, Vịnh Thi gật đầu với Bạch Dĩnh, hai người cùng bà nội tiến vào bên trong phòng. Ông nội của Bạch Dĩnh mặc một bộ vest chỉnh chu, đang ngồi ở ghế giữa nhà đợi các nàng tiến vào. Bạch Dĩnh thấy thế bèn ôm bụng cười sặc sụa.
– Ông nội mặc cái gì lạ vậy?
– Im miệng!- Ông nội hừ một tiếng mắng Bạch Dĩnh, thái độ cương quyết bảo người khác im miệng cũng không khác gì Vịnh Thi.
Trong phòng bài trí rất hoài cổ, từng cột gỗ đều được chạm khắc tỉ mỉ, càng nhìn càng thêm thưởng thức. Vịnh Thi tiến lên một bước cúi đầu chào ông nội của Bạch Dĩnh, lễ phép nói: – Cháu chào ông nội ạ.
– Vịnh Thi?
Ông nội Bạch Dĩnh mỉm cười từ ái với Vịnh Thi, mời nàng ngồi dùng trà với mình. Vịnh Thi cũng không biết được rằng tối qua toàn gia của Bạch Dĩnh không ai ngủ được, ông nội đã thức từ sáng sớm lên mạng tìm phương thức tiếp đãi cháu dâu, trang phục phù hợp, tìm tới tìm lui cũng mướn được một bộ vest ưng ý. Vốn dĩ Bạch Thố khi cưới vợ cũng rất đơn giản, mặc hán phục làm lễ trước vua của dị giới là được, không nghĩ Bạch Dĩnh lại yêu một phàm nhân, mà nghi lễ của phàm nhân lại rất rườm rà.
Bà nội ngồi kế bên cạnh ông nội, đôi khi lại hỏi chuyện xen vào vài ba câu. Hầu như là hỏi gia cảnh, công việc, thời gian rảnh, toàn là những câu hỏi soạn sẵn trên mạng. Vịnh Thi còn nghĩ mình đang ở trong cuộc phỏng vấn.
– Cha!
Bạch Dĩnh ngồi bên cạnh Vịnh Thi, thấy cha mình tiến vào trong phòng liền vui mừng không thôi. Nàng tíu tít kể cho Vịnh Thi nghe về cha mình, Vịnh Thi lại lễ phép chào ông, xưng tên mình. Nói chuyện được một lúc cũng tới bữa trưa, Vịnh Thi thấy bụng mình cũng hơi cồn cào, nàng nói:
– Thật ra con tới đây là muốn bàn bạc với mọi người chuyện gia nhập Bạch gia.
Chuyện gia nhập Bạch gia này Bạch Dĩnh cũng đã bàn bạc với Vịnh Thi từ lâu, chẳng qua nàng cứ mãi từ chối, hôm nay đến được đây nàng cũng muốn vào thẳng vấn đề. Hai già một trẻ của Bạch gia đương nhiên hoảng hốt, chỉ có mỗi Vịnh Thi và Bạch Dĩnh rất bình tĩnh.
– Gia nhập… là thế nào hả con?- Bà nội là người lấy lại được sự bình tĩnh nhanh nhất, hỏi lại Vịnh Thi.
Vịnh Thi mỉm cười, nói rằng: – Con muốn sinh cho Bạch Dĩnh một đứa con, cho nên, con muốn con mình được lấy họ Bạch, là một người của Bạch gia.
– Nhưng con là người phàm..?
– Này bà, bà nói gì linh tinh vậy!- Ông nội của Bạch Dĩnh nhanh nhẩu cắt lời vợ mình. Vịnh Thi còn chưa biết Bạch gia là hồ ly, nói như vậy chẳng phải lộ mất?
Vịnh Thi nhìn qua cha của Bạch Dĩnh, lễ phép nói thêm: – Mọi người cũng biết con là bà đồng, con cũng biết mọi người là hồ ly. Con của con và Bạch Dĩnh có thể sẽ là một tiểu hồ ly, thế nên con muốn được sự đồng ý của gia đình. Mọi người cũng biết đó.. con của con không thể là hồ ly hoang dã được.
– Nhưng con sống không thọ!- Ông nội của Bạch Dĩnh như reo lên, nếu mà sống không được, không phải là gây thêm thương nhớ cho Bạch Dĩnh sao? Ông chỉ nghĩ Vịnh Thi sống cho trọn vẹn trăm năm kiếp người rồi rời đi là xong, không nghĩ lại lưu lại một hài tử.
– Con có thể chia cho nàng nửa tu vi của mình- Bạch Dĩnh nhanh chóng phản đối ý nghĩ Vịnh Thi của nàng sẽ yếu đi rồi mất, nàng có thể chia cho nàng ấy một nửa tu vi của mình. Giữ nàng ấy ở bên cạnh mình mãi mãi.
Ông nội của Bạch Dĩnh gầm lên một tiếng, mắng bằng giọng của hồ ly: – Con biết con đang làm gì không? Con biết phải chịu phạt từ Thiên giới không?
– Con chịu được! Con không thể sống thiếu nàng ấy!- Bạch Dĩnh cương quyết nói.
– Vậy thì ta không đồng ý! Hai ngươi về đi.
Hai người nói bằng tiếng kêu của hồ ly, Vịnh Thi nghi hoặc nhìn hai người cãi nhau qua lại mà nàng cũng không hiểu gì. Cha của Bạch Dĩnh lên tiếng giải hòa, chỉ yêu cầu Bạch Dĩnh cho gia đình thời gian suy nghĩ lại. Bạch Dĩnh thấy mình có nói nữa cũng vô ích, thế nên nàng dẫn vợ của mình về. Có lẽ nàng sẽ phải thuyết phục họ thêm một thời gian nữa, nàng muốn Vịnh Thi sống với nàng muôn đời, muôn kiếp.
Sau khi Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh đi khỏi, mẹ của Bạch Dĩnh mới vén rèm từ bên trong bước ra, mỉm cười: – Người đó cha không thấy quen hả?
– Ai?- Ông nội của Bạch Dĩnh vẫn còn tức giận, giọng nói cũng có chút nặng nề.
– Vịnh Thi cô nương! Người này con biết, chắc là Diêm đế sai nàng lên nhân giới làm gì đó.
– Vịnh Thi cô nương..? Có phải con bé làm sổ sách ở dưới không?
Mẹ của Bạch Dĩnh cười càng đậm hơn: – Dạ phải, Vịnh Thi cô nương là người của Diêm đế, không lo mất tu vi hay chịu phạt đâu. Vậy thì con nghĩ cha nên gả Dĩnh cho nàng ấy, kết giao với Diêm đế cũng không tệ.
– …
Bạch Long gia gia lại rơi vào trầm mặc.