Thường thì khi rảnh rỗi Vịnh Thi sẽ tìm đến chỗ Hạ Tình chơi, dù sao quán ăn này cũng gần nhà nàng, đi bộ một chút liền đến. Nếu nhà gần địa điểm cần đến, thường Vịnh Thi sẽ đi bộ, ít khi nào thấy nàng lấy xe ra khỏi gara. Hàng xóm hay trêu nàng thật tiết kiệm, nhưng chẳng qua là nàng thích đi bộ, không thích dùng xe riêng.
Trong phòng vip, Mị Tử nghiêng người lấy cái ly thủy tinh trên bàn, không may trượt tay, ly rượu trên tay rớt xuống bàn, đổ xuống người khách nhân. Nàng rối rít lấy khăn giấy lau vết rượu trên chân khách, vừa loay hoay ngăn rượu không nhỏ giọt từ trên bàn xuống chân khách nhân.
Khách nhân đương nhiên là tức giận, hắn đỏ au mặt, đứng lên tát Mị Tử một cái, quát: – Con điếm! Mày cầm có cái ly cũng không xong.
Mị Tử nhịn xuống tức giận, vừa lau đùi cho hắn, vừa xin lỗi rối rít. Phục vụ không biết ai đã báo cho Hạ Tình chuyện này, chưa đầy ba phút Hạ Tình đã có mặt ở phòng vip. Thấy Mị Tử loay hoay, nàng liền nhìn Lục tổng, nói: – Thật ngại quá, anh Lục, nhân viên này là nhân viên mới.
– Cũng không sao đâu.
Hắn ta rút trong người ra một chiếc khăn tay, lau đi rượu trên chân mình sau đó đi ra ngoài nhà vệ sinh rửa chân. Hạ Tình liếc qua Mị Tử, giọng có chút tức giận: – Đi theo tôi.
Biết được Hạ Tình đang tức giận, Mị Tử hơi sợ một chút, cúi đầu đi theo sau lưng Hạ Tình xuống dưới sảnh lớn dưới nhà. Bên dưới lầu khách nhân cũng vãng đi không ít, vì đây là buổi xế chiều, ít có ai đi ăn giờ này.
– Ngồi đi.
Hạ Tình kéo ghế ra rồi ngồi xuống, nàng lục lọi trên bàn một quyển sổ chấm công, Mị Tử cắn nhẹ môi dưới, hỏi: – Chị muốn đuổi em?
– Phải, để tôi tính lương cho cô.
Mị Tử đương nhiên là không phục, nàng giơ tay giành lấy quyển sổ chấm công, ôm vào ngực: – Em chỉ mới phạm lỗi một lần mà chị đã đuổi? Không phải cậu Thiên trên bếp hay sai hơn cả em sao?
– Tôi cho cô trọn một tháng lương, nghỉ giúp tôi.
Mị Tử tức giận đem quyển sổ chấm công ném lên bàn, hơi cười mỉa một chút, nói: – Chị đuổi em vì em nói chuyện với Vịnh Thi, đúng không? Chị hèn thật.
– Cô gọi ai là Vịnh Thi? Tôi là chủ của cô, tôi không muốn cô làm ở đây nữa- Hạ Tình nhanh chóng rút trong ví ra một xấp tiền ném lên bàn.
Vốn nàng chỉ trao đổi mạng xã hội với Vịnh Thi, cũng không phải muốn tán tỉnh người mà Hạ Tình thích, vậy mà chị ấy lại nổi giận như vậy. Biết vậy nàng đã chẳng muốn động vào nữ nhân thần kinh này, chị ấy máu chiếm hữu thật mạnh.
– Bây giờ.. em không nói chuyện với Vịnh Thi nữa, chị cho em làm ở đây tiếp đi.
– Không- Hạ Tình không khoan nhượng với Mị Tử, nàng đứng lên, định xoay người rời khỏi bàn ăn. Không ngờ Mị Tử lại hét: – Chị hèn hạ thật! Yêu một người không phải như vậy, đồ giận cá chém thớt.
– Ngô Mị Tử, cô quá phận thêm một lần nữa đừng trách tôi nặng tay.
Rõ ràng khi Mị Tử ở Bắc Kinh nàng không hề dùng họ thật của mình, người biết được họ của nàng, tức là họ đã tìm hiểu nàng cặn kẽ rồi. Vốn quê của nàng ở một vùng phía tây, không phải Bắc Kinh, nàng đến đây làm nghề hạ tiện như vậy.. Nàng còn tưởng không ai biết.
– Chị.. Làm sao chị biết được?- Mị Tử nhanh chóng chạy lên chắn trước mặt của Hạ Tình, giơ tay ra chặn Hạ Tình lại. Nước mắt lũ lượt rơi xuống, không hiểu ai chọc đến nàng, chỉ biết nàng thật tức giận, thật khó chịu, hệt như ai chạm vào tim đen của nàng. Khóc không phải vì đau khổ, mà khóc vì tức giận, khóc vì cảm giác bất ngờ ập đến khiến mi mắt không giữ được nước mắt.
Hạ Tình hơi cười: – Ngô tiểu thư, chưa đến nửa ngày thám tử đã tìm được cả dòng họ của cô.
Một bạt tay rơi xuống trên má Hạ Tình, Mị Tử tát Hạ Tình đến mức tay nàng đỏ lên. Nàng trơ người, lẩm bẩm như người điên: – Chị hèn hạ thật.. Yêu một người là như vậy à? Chị không phải là con người! Chị mà đụng đến người nhà của tôi, tôi gϊếŧ chị!
– Cô chỉ cần động đến Vịnh Thi, tôi cho nhà cô tan đàn xẻ nghé.
– Chị im đi! Tôi nghỉ là được chứ gì! Tôi cũng không muốn làm cho người điên như chị!- Mị Tử đi lại bàn lấy tiền ban nãy Hạ Tình đưa nàng. Nàng bực dọc nhét vào túi, sau đó lung tung lau đi nước mắt trên má mình.
– Hai người.. có chuyện gì hả?- Vịnh Thi bước vào bên trong quán, nghi hoặc nhìn hai người, một người nước mắt đầy mặt, một người thì in dấu bạt tay đỏ ửng.
– Thi Thi. Đến đây ăn cơm sao? Cậu ngồi đợi mình một chút- Hạ Tình thu lại dáng vẻ hung dữ ban nãy, nhu tình đến mức Mị Tử ôm hận. Mị Tử định lên tiếng thì nhận được ánh nhìn viên đạn từ Hạ Tình, nàng cũng không thèm nhịn Hạ Tình, mách lẻo với Vịnh Thi: – Chị Hạ đuổi em.
– Sao vậy Tiểu Tình? Mị Tử làm gì sai hả?
Mị Tử lau đi nước mắt trên má mình, kể cho Vịnh Thi nghe câu chuyện. Vịnh Thi gật gù một chút, sau đó nói với Hạ Tình: – Cậu đừng đuổi Mị Tử, được không?
– K..
Câu nói không ở bên môi còn không thể thốt ra lời trước ánh mắt long lanh của Vịnh Thi, Hạ Tình nghĩ, cho dù lúc này đây Vịnh Thi nói muốn nàng đem tất cả giao cho nàng ấy, nàng cũng sẽ làm theo.
– Được, theo ý cậu.
– Cũng không được la Mị Tử nhé? Không mình sẽ giận cậu! Tiểu Tình đâu có biết ghét ai?- Vịnh Thi nói với Hạ Tình, hệt như khi hai người còn mười lăm tuổi, như ngày xưa trốn học cùng nhau đi bộ trên bờ biển, Vịnh Thi cũng nũng nịu nói với nàng như thế. Hạ Tình đương nhiên không thể từ chối Vịnh Thi, nàng gật đầu.
– Thôi, em đi làm việc tiếp đi- Hạ Tình ngay lập tức trục xuất Mị Tử ra chỗ này.
Sau khi Mị Tử rời khỏi sảnh, Hạ Tình ngay lập tức kêu bếp chuẩn bị đồ ăn cho Vịnh Thi. Vịnh Thi chống tay lên cằm nhìn phục vụ mang đồ ăn ra bàn, Hạ Tình mỉm cười, nàng lau đũa cho Vịnh Thi.
– Cậu ăn đi.
Vịnh Thi nhận đôi đũa từ tay Hạ Tình, bắt đầu gắp đồ ăn. Ăn một lúc bụng cũng căng tròn, Vịnh Thi cười cười: – Tiểu Tình, mình đi vệ sinh một chút.
– Ừ, đi đi.
Vịnh Thi vừa đi một lúc thì điện thoại của nàng ấy để trên bàn reo, Hạ Tình tò mò cầm điện thoại lên xem, nàng thấy Vịnh Thi đặt tên là, " Hồ ly tinh không biết xấu hổ". Nàng tò mò, nhưng lại không dám tự tiện bắt điện thoại của Vịnh Thi, thế nên nàng lấy điện thoại của mình chụp lại số điện thoại kia.
– A…Mình có điện thoại hả?- Vịnh Thi nhanh chóng chụp lấy điện thoại, cười biết lỗi rồi đi ra chỗ khác nghe. Đương nhiên là lão công nhà nàng, không nghe kịp không chừng hồ ly kia sẽ xù hết cả lông, quấy phá nàng cả đêm.
– Vịnh Thiiiii
Vịnh Thi thấy hơi buồn cười, nàng nói: – Gì cơ?
– Em nhớ chị, chị ở nơi nào? Aaaaaaaaaaaaaaaa, nhớ chị đến phát điên.
– Còn không lo học đi, muốn ăn đòn?- Vịnh Thi không nhịn được mà nở một nụ cười sủng ái, điều này cũng không qua được ánh mắt của Hạ Tình.
– Em nhớ chị, nhớ chị. Hôm nay Bối Kỳ đi nhận việc rồi đó, hôm nay mình..
– Mình cái gì mà mình? Câm miệng ngay cho chị, tối ngày làm những chuyện không đàng hoàng.
Bạch Dĩnh hừ một tiếng: – Phu thê chi sự là chuyện đàng hoàng.
Nói chuyện một lúc thì Vịnh Thi tắt máy đi lại chỗ Hạ Tình, hai người nói chuyện một lúc, Vịnh Thi cũng chào tạm biệt để về nhà. Khi Vịnh Thi đi khỏi, Hạ Tình mới lấy điện thoại gọi cho thám tử, nói: – Tôi đưa anh số điện thoại, anh tìm xem người đó là ai.