Một Mảnh Phù Hoa

Chương 39




Quán ăn của Hạ Tình chẳng mấy chốc mà khai trương, Hạ Tình chỉ chọn một chữ Tình làm tên quán ăn, trong quán bài trí rất đặc sắc. Dưới lầu là bàn tiếp khách vãng lai, Hạ Tình sắp xếp gần mười chiếc bàn gỗ, quán không quá rộng, cũng không quá chật. Trên lầu là bốn phòng dành cho khách vip, có đặt bàn trước.

Ngày khai trương, Bối Vịnh Thi cũng có đến, nàng xem một lượt quán, xem có nên thay đổi vị trí phong thủy của đồ vật trong quán không. Hạ Tình vui vẻ dắt nàng đi xem một lúc, nhưng Vịnh Thi chú ý một trăm, một ngàn thứ, thủy chung không để ý đến những bụi cỏ thi để xung quanh quán của Hạ Tình.

Vốn dĩ, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lòng có người mà người lại chẳng hay.

Quán ăn này của Hạ Tình một mặt sẽ tiếp khách vãng lai, nhưng phần lớn khách của nàng muốn tiếp là khách lớn, những người có máu mặt. Tiếp tân của quán là hai cô gái có dung nhan khả ái, còn lại phục vụ đều xinh xắn, Hạ Tình còn chi tiền mướn thêm một số PG chịu đi khách. PG cố định là ba cô gái có dung mạo trên mức trung bình, dáng dấp bốc lửa, Hạ Tình chỉ dẫn các bạn một lượt, sau đó giao toàn bộ việc cho quản lý.

– Thi Thi, cậu đói chưa?- Hạ Tình dẫn Vịnh Thi đi vào trong bếp, trong bếp đã có sẵn năm đầu bếp, tất cả đều là Hạ Tình chọn khi tuyển dụng. Hầu hết các đầu bếp đều là người có tay nghề, nấu ăn không quá cao siêu nhưng không đến nỗi tệ.

Vịnh Thi tò mò nhìn cậu bé đang đảo chảo nóng, hỏi: – Này nhóc, nóng không? Lửa hắt nóng không?

– Dạ không chị, em quen rồi- Cậu bé cười hì hì, sau đó nhanh chóng đảo chảo, Vịnh Thi cứ ồ lên khi thấy tay nghề cao siêu của cậu bé.

Sau ngày khai trương, những ngày còn lại Vịnh Thi với Hạ Tình cũng không gặp nhau nhiều, hầu hết là do Hạ Tình bận bịu sắp xếp việc trong quán. Lúc này đây Vịnh Thi đang rảnh rỗi ăn kem nhìn các bé thiếu nhi thì Bạch Dĩnh gọi.

– Bảo bối, chị đang ở đâu?

– Chị đang ở công viên, ra ăn kem đi.

Chưa nói xong được mười phút đã thấy Bạch Dĩnh xinh xắn nhà Vịnh Thi xuất hiện, Bạch Dĩnh mặc một chiếc áo thun màu xanh nhạt, quần jean đơn giản với mái tóc cột gọn, khoác một chiếc áo lạnh dáng dài thế nhưng vẫn luôn nổi bật, nàng ấy trời sinh đã lộng lẫy đến vậy rồi.

– Chị Bá Dung, cho em một cây kem nha- Bạch Dĩnh cười một chút với Bá Dung, Vịnh Thi nghĩ ai cũng có thể đổ gục trước nụ cười tình như vậy. Thật là chướng mắt! Vịnh Thi hừ một tiếng trong miệng, ngoạm một ít kem làm dịu tâm tình của mình.

Bá Dung lấy trong xe kem ra một cây kem mát lạnh đưa cho Bạch Dĩnh, cười nói: – Bé Dĩnh dễ thương quá đi mất.

– Bé Dĩnh? Ọe ọe- Vịnh Thi lè lưỡi giả vờ ói, trao cho Bá Dung một ánh mắt khinh bỉ.

Bạch Dĩnh cũng không giận gì lời nói của Vịnh Thi, nàng ngồi xuống xích đu bên cạnh, ghé sát vào tai Vịnh Thi, thì thầm: – Mới làm yêu tối qua, tối nay chị đã có thai rồi?

Vịnh Thi sặc kem ho sù sụ, Bá Dung từ trong quầy đi ra, lo lắng hỏi: – Sao vậy bồ? Tự nhiên ho vậy?

– Thai phụ..

– Im ngay!!- Vịnh Thi ho sù sụ chỉ vào mặt Bạch Dĩnh, tức tối muốn cắn cho Bạch Dĩnh một cái.

Bạch Dĩnh mỉm cười nhìn bọn trẻ con đi ngang trước mặt nàng, nàng không những thấy được trẻ con, nàng còn thấy chúng lớn lên, trưởng thành, thành gia lập thất rồi già đi. Rất nhiều người từng lướt qua đời Bạch Dĩnh, những cô bé này cũng thế. Không biết tại sao tự dưng Bạch Dĩnh lại dâng lên một nỗi sợ, nàng sợ Bối Vịnh Thi cũng lướt qua cuộc đời nàng như thế.

– Mặt chị dính gì hả?- Vịnh Thi thấy Bạch Dĩnh nhìn mình, nàng sờ soạng lung tung lên mặt, xem chỗ nào trên mặt mình dính bẩn.

Bạch Dĩnh đang vui bỗng chốc lo sợ, nàng chỉ cần nghĩ đến một ngày Bối Vịnh Thi già đi đã sợ, còn sợ Vịnh Thi rời đi trước mình. Mặc dù kiếp sau vẫn là Vịnh Thi, nhưng đó có là Vịnh Thi dưới cơn tuyết mùa đông mà nàng trao nụ hôn không? Niềm vui chưa thỏa đã lo tới chuyện ngày mai, đó là lòng ích kỉ của Bạch Dĩnh.

– Không có- Bạch Dĩnh buồn buồn trả lời.

Thấy Bạch Dĩnh buồn, trong lòng Vịnh Thi cũng thấy lo lắng, nàng ban nãy hét làm Bạch Dĩnh tổn thương sao? Vịnh Thi cũng không có ý đó. Vì nghĩ Bạch Dĩnh giận mình, thế nên Vịnh Thi cáo từ Bá Dung đi về trước. Hai người sóng vai nhau đi đón xe bus, rồi cùng đi về nhà. Trên đường về lâu lâu Vịnh Thi lại nhìn Bạch Dĩnh, không nói gì, chỉ lo lắng nhìn nàng ấy.

Đến khi đóng cửa nhà, Vịnh Thi mới đi lại gần Bạch Dĩnh, lo lắng chạm vào gương mặt ưu tư kia, hỏi nhỏ: – Chị hét làm em giận sao?

– Không có- Bạch Dĩnh buồn bã lắc đầu.

– Vậy nói chị nghe em buồn cái gì?

Bạch Dĩnh bước lên một bước ôm Vịnh Thi vào lòng, yêu thương vuốt ve mái tóc mềm của người thương: – Chị biết em là hồ ly mà, em chỉ sợ.. một ngày không còn chị nữa.

– Em sợ chị chết trước? Ngốc quá, có bao nhiêu thời gian thì yêu bấy nhiêu thời gian, vui vẻ là được.

Giọng Bạch Dĩnh thấp thấp, nhưng lại nhu hòa khiến Vịnh Thi cảm giác rất dễ chịu, hệt như một làn nước mát mẻ chảy qua: – Nhưng em lỡ yêu chị rồi.

– Em có thể tìm chị trong dòng luân hồi, chị sẽ vẫn là chị thôi- Vịnh Thi ôm ngang eo Bạch Dĩnh, áp sát mặt nàng vào ngực nàng ấy, nghe nhịp tim đập rộn ràng.

Hai người không ai nói gì nữa, chỉ có nụ hôn vẫn nồng nàn như ngày đầu mới quen, Vịnh Thi hôm nay cũng không làm khó làm dễ Bạch Dĩnh, tùy ý cho nàng ấy nhu lộng cơ thể mình. Giường êm, người thương, Bạch Dĩnh không ngại hôn lên làn da trắng mịn màng của Vịnh Thi, lưu lại ấn kí của nàng.

Cho dù hai người có ở làm yêu bao nhiêu lần Bạch Dĩnh cũng không thấy đủ, khi Vịnh Thi nói chuyện nàng cũng chỉ muốn hôn nàng ấy, khi Vịnh Thi nhìn nàng, nàng chỉ muốn hung hăng đè Vịnh Thi xuống giường, khi Vịnh Thi đi ngang trước mặt nàng, nàng cũng thấy Vịnh Thi đang cố tình câu dẫn nàng. Vịnh Thi là vưu vật, đó là những gì Bạch Dĩnh cảm nhận được.

Sau cơn kíƈɦ ŧìиɦ, Vịnh Thi thường mệt mỏi gối đầu lên cánh tay Bạch Dĩnh, nhắm hờ đôi mắt lại chuẩn bị ngủ thiếp đi. Nhưng hôm nay Vịnh Thi không như vậy, nàng nằm ngửa đầu nhìn lên trần nhà, dáng vẻ có một chút sầu lo.

– Chị đang kiếm nơi gửi Bối Kỳ vào làm, cứ đi làm bán thời gian như vậy rất mệt.

Bạch Dĩnh vươn tay kéo Vịnh Thi lại, ôm ghì nàng vào lòng mình, hôn lên cổ, lên má nàng khiến nàng nhột cười khúc khích.

– Đừng! Bạch Dĩnh ngu ngốc.

Vịnh Thi vừa cười vừa xua Bạch Dĩnh ra chỗ khác.

– Để em kêu cò trắng sắp xếp cho Bối Kỳ vào chi nhánh của công ty Hình, cả năm nay Tiết gia đang có nhu cầu mua lại Hình, sắp tới Hình cũng không phải công ty nhỏ nữa.

– Được không?- Vịnh Thi chủ động nhích lại gần Bạch Dĩnh, ôm lấy eo nàng ấy.

Bạch Dĩnh cười khì khì, nhanh chóng lật người chế trụ Vịnh Thi ở dưới thân: – Được chứ, Vịnh Thi, chúng mình làm yêu tiếp thôi.

– Không được.

– Được.

– Chị bảo không được!

– Ngoan nào, ngoan nào..

Cho dù ngoan hay không ngoan, số phận của Vịnh Thi như được sắp đặt ra cho Bạch Dĩnh ăn đến không còn manh giáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.