Một Mảnh Phù Hoa

Chương 22




Trên đường về Bối Vịnh Thi lại ngơ ngẩn, nàng như lạc vào một thế giới khác, khiến nàng bị bủa vây bởi những suy nghĩ đã cũ. Những thứ mà nàng muốn vùi chôn như sắp bị khai phá, Vịnh Thi lau đi nước mắt còn đọng trên mi mình, có lẽ nàng đã quá cảm xúc rồi. Mưa mùa đông thật lạ lẫm, khi thành phố bị cái lạnh bủa vây, Bối Vịnh Thi có mặc áo khoác dày cũng không thể ngăn mình khỏi lạnh lẽo thì trời lại đổ mưa đông.

Cơn mưa mở màn này như báo cho nàng biết, bão đã sắp đến. Bối Vịnh Thi nhắm mắt lại, không ngờ lại ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Đến trạm cuối cùng, bác tài hảo tâm đi lại chỗ Bối Vịnh Thi gọi nàng dậy.

– Chú ơi, đây là ở đâu vậy?- Bối Vịnh Thi nhìn xung quanh thật lạ lẫm, chú lái xe nói cho Bối Vịnh Thi biết nàng đang ở ngoại thành, còn là tuyến cuối, không còn xe bus về thành phố.

Vịnh Thi gật đầu, cám ơn chú lái xe rồi bước xuống xe. Cơn mưa dày như vậy, Bối Vịnh Thi bèn chạy vào bên trong lề, đứng núp dưới mái hiên nhà nào đó. Mưa như vậy thường sẽ không dứt liền, Vịnh Thi chán nản nhìn đường xem bao giờ mới có taxi vô tình chạy ngang qua. Nhưng không thấy chiếc nào cả, điện thoại vì bão mà mất sóng, nàng gọi ai cũng không được.

– Cô ơi.. cô ơi.. mưa rồi hả?- Tiểu linh nhi ở trong hộp cũng nghe được tiếng mưa, tiếng sét ầm ầm rạch ngang bầu trời.

Vịnh Thi mở túi xách, tìm lấy chiếc hộp, ấp ủ hộp trong tay mình.

– Mưa rồi, đợi một lát cô kiếm xe chở hai cô cháu mình về thành phố.

– Cô ơi.. con làm cho ai đó ngừng xe lại ha.. cô mở hộp cho con đi.

Đương nhiên là Vịnh Thi không chịu, nàng nói: – Không được, trời mưa lớn như vậy nếu thắng gấp không chừng té chết. Con ngoan đợi một chút, cô kiếm được taxi ngay.

– Cô ơi cô lạnh không? – Tiểu linh nhi khẽ động đậy hộp, trêu đùa với Bối Vịnh Thi.

Vịnh Thi mỉm cười, vỗ nhẹ vào hộp: – Tiểu quỷ này!

– Cô ơi, con gọi cô là mẹ được không?

– Được, đứa nhỏ ngốc..

Màn mưa dày dặt như vậy bỗng có một chiếc xe ngừng lại ở chỗ Vịnh Thi, khiến nàng nheo mắt lại xem là ai, có thể nhờ chở về thành phố được không. Trong màn mưa nặng hạt, Bạch Dĩnh đạp chân xuống nước chạy vào bên trong lề đường, nói: – Vịnh Thi, sao chị không gọi cho em? Đứng đây đợi chết hả?

– Dĩnh? Sao em biết chị ở đây?- Vịnh Thi như ăn phải bất ngờ lớn nhất, Bạch Dĩnh biết chính xác nàng đang ở nơi nào sao? Hồ ly này cũng thật đa tài, nàng không thể không khâm phục!

– Lên xe đi, em chở chị về!- Bạch Dĩnh ban nãy gấp gáp chạy vào trong lề, gấp đến nỗi còn không có thời gian bung ô lên. Thấy được Vịnh Thi rồi nàng mới mở ô lên, che chắn cho Vịnh Thi khỏi cơn bão lớn.

Lên được trên xe rồi Bối Vịnh Thi cảm kích Bạch Dĩnh không thôi, không ngờ Bạch Dĩnh lại cứu được nàng một kiếp nạn. Ban nãy nàng còn nghĩ phải ngủ ngoài hiên đợi đến sáng mai bắt xe bus về, không ngờ lại được Bạch Dĩnh chở trong xe, ấm êm.

– Dĩnh.. Hôm nay tự nhiên em đẹp quá.

Bạch Dĩnh nghe vậy bèn cười cười, giả vờ vuốt ngược tóc lên, nói: – Em lúc nào mà không đẹp.

Vấn đề của hai nàng là mưa rất lớn, ban nãy Bạch Dĩnh liều mạng chạy băng qua mưa lớn, băng qua gió to để đón Bối Vịnh Thi, nàng là cắn răng mà chạy. Không nghĩ sau khi đón Vịnh Thi xong trước mắt là một mảnh mờ mịt, không thể nào thấy được tầm nhìn xa. Lòng thầm nghĩ cũng may ban nãy Tiểu Yến giúp nàng xác định vị trí của Vịnh Thi, bằng không đêm nay Bạch Dĩnh nàng sẽ không ngủ yên được.

– Không chạy được đâu.. Á!!- Bối Vịnh Thi hét toáng lên khi có một con chim đập vào cửa kính xe, nàng lật đật nói: – Không được, chúng mình tấp vào lề đi.

Bạch Dĩnh tấp vào lề, vừa hay có một nhà nghỉ ven đường, vậy nên nàng nói: – Hay là vào trong đó ngủ một đêm đi, sáng mai hết mưa rồi mình về?

– Cái gì cơ? Ở bên đó là cái gì mà ngủ được?- Bối Vịnh Thi mắt cũng không tinh bằng Bạch Dĩnh, nàng cố nheo mắt lại cũng không thấy gì.

Bạch Dĩnh thấy Bối Vịnh Thi nheo mắt lại một đường bèn cười ha ha, nói: – Nhà nghỉ.

– Có nhà nghỉ bên đường sao?

Cuối cùng hai người chạy vội vào bên trong nhà nghỉ mướn một phòng, Bạch Dĩnh lớn tướng như vậy rồi, lần đầu cùng nữ nhân vào nhà nghỉ. Tuy nhà nghỉ này có hơi nhỏ nhắn nhưng trang hoàng cũng khá tươm tất, Bối Vịnh Thi vu vơ nhìn xung quanh xem có ma không. Phát hiện nơi này rất sạch sẽ, không có thứ dơ bẩn.

– Cho chị xin thẻ căn cước!- Chị chủ nhà nghỉ hỏi Bạch Dĩnh.

Bạch Dĩnh liền nhướng mày cao cao một chút, nàng hỏi lại: – Phải đưa thẻ căn cước mới mướn phòng được hả?

– Lấy của tôi này- Bối Vịnh Thi lấy trong túi xách ra căn cước của mình, nàng cười nhẹ, sau đó cùng Bạch Dĩnh đi nhận phòng. Cô chủ nhà nghỉ thấy hai người bèn quan tâm hỏi: – Hai người ăn gì chưa, ngoài trời bão quá không thấy đường đi đúng không?

Nhắc tới đói, Vịnh Thi mới phát giác ra nàng chưa ăn gì sáng giờ, bụng vô thức reo lên rột rột. Bạch Dĩnh nghe vậy bèn xem trong thực đơn của nhà nghỉ có gì, nàng chọn vài món Vịnh Thi thích, sau đó trả tiền trước cho chị chủ nhà.

Lên tới phòng rồi Vịnh Thi mới chất vấn Bạch Dĩnh, rõ ràng nàng đói bụng cũng không kêu to đến độ Bạch Dĩnh nghe, không hiểu sao Bạch Dĩnh lại nghe được.

– Em là hồ ly nha. Tai vô cùng thính.

Vì đồ đạc của hai người đều ướt mưa hết, nên Bạch Dĩnh đi xuống mượn chị chủ nhà thêm một cái chăn dày theo ý Vịnh Thi. Nàng kệ nệ bưng cái chăn dày lên phòng, Vịnh Thi nghe được Bạch Dĩnh vào phòng liền nói: – Đưa chăn cho chị!

Ở trong nhà tắm, Vịnh Thi vẽ lên ý tưởng sẽ dùng chăn quấn mình lại thành một đòn bánh, như thế sẽ không quá thừa da thịt cho Bạch Dĩnh nhìn trộm. Không ngờ chăn quá dày, nàng không có cách nào giữ cho nó đứng yên được. Suy nghĩ một lúc, Bối Vịnh Thi liền nói:

– Vậy em đưa cho chị cái khăn tắm đi.

Nàng ném cái chăn ra khỏi nhà tắm, sau đó dùng khăn tắm quấn quanh ngực, chịu thiệt một chút cho Bạch Dĩnh ngắm vậy.

Bạch Dĩnh nhìn Bối Vịnh Thi quấn khăn tắm ra khỏi nhà tắm, phản ứng đầu tiên là nhiệt huyết dâng trào, nàng liếm môi thèm thuồng nhìn Bối Vịnh Thi. Chị ấy sao có thể vừa đẹp vừa quyến rũ đến thế? Nàng muốn.. Nàng muốn.. Muốn điều gì? Bạch Dĩnh cũng chưa tham khảo qua.

– Đi tắm mau đi.

Thấy Bạch Dĩnh nhìn mình, Vịnh Thi bèn ngượng ngùng ném khăn tắm vào người Bạch Dĩnh, bảo nàng ấy đi tắm. Để xem sau khi tắm xong nàng chọc y hệt, xem nàng ấy có thoải mái không, suốt ngày chọc ghẹo người khác!

Sau khi Bạch Dĩnh tắm xong lại một phen hớp hồn Vịnh Thi, cô bé hồ ly này rất đẹp, dáng người tinh tế, mềm mại hệt như một miếng đậu hũ trắng thuần chờ người đến cắn nuốt. Nàng xoay mặt đi, che đi hai gò má đỏ ửng của mình.

– Ăn đi, chị chủ nhà mới mang cơm lên.

Hai người choàng hai chiếc khăn tắm ngồi ăn cơm với nhau, muốn có bao nhiêu ngại ngùng liền có bấy nhiêu ngại ngùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.