Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi vẫn luôn cân nhắc làm thế nào có thể khiến công ty hoàn tiền mua chiếc xe đạp điện second-hand này cho tôi, nhưng mỗi lần tôi vòng vo nhắc tới với tổ trưởng, tổ trưởng đều như không nghe thấy.

Đoạn thời gian đó tôi lâu lâu sẽ chạy đến nhà Chu Hàm Chương, có đôi khi đi tay không, có đôi khi vác một túi mì ăn liền đi.

Chu Hàm Chương rất ghét bỏ mì ăn liền của tôi, anh thật sự không biết thưởng thức, phải biết rằng, Shin Ramyun đó là loại xuất sắc nhất kỵ tuyệt trần* này trong thức ăn nhanh.

* Chứng minh rằng ai đó có khả năng vượt quá người thường theo một cách nhất định, vượt quá tầm với của người khác.

Nhưng tôi đi nhiều cũng dần dần bắt đầu biết vì sao anh xào rau keo kiệt như vậy, cái tên này là một otaku, là cái kiểu có thể không ra khỏi cửa thì không ra khỏi cửa ấy, mỗi lần đi ra ngoài đều trữ nguyên liệu nấu ăn một tuần, mua trở về sau đó ăn dần, miễn cho phải thường xuyên chạy ra bên ngoài.

Tôi cứ như vậy lăn lộn nửa tháng, tiến độ công lược Chu Hàm Chương có thể nói là… không có tiến độ.

Đi vài lần, một lần duy nhất đi vào phòng sách của anh còn là bởi vì anh khai ân để tôi đi vào đi WC.

Phần lớn thời gian hai chúng tôi nói chuyện cách cửa sổ, anh lạnh lùng vô tình đến mức tôi thật sự có chút tuyệt vọng.

Chủ nhật tôi nghỉ ngơi, nằm ở trên giường tự hỏi nhân sinh.

Thứ Sáu công ty đã phát một phiếu ăn suất ăn KFC dành cho hai người, phần ăn này chỉ giới hạn trong một mùa, nghe nói còn ăn khá ngon.

Tôi muốn đi.

Theo lý thuyết, tôi một mình mua về phần ăn hai người cũng không có gì, một bữa ăn không hết còn có bữa thứ hai, nhưng hiện tại tôi có một tính toán khác, tôi muốn gọi Chu Hàm Chương đi cùng tôi, coi như là tôi mời anh ăn cơm.

Tục ngữ nói rất hay, cắn người miệng mềm.

Anh ăn KFC của tôi, lúc sau tôi lại đi “quấy rầy” anh, thái độ của anh có thế nào cũng đối với tôi hơi tốt một chút.

Nhưng tôi lại cảm thấy Chu Hàm Chương người này không có tim, đừng nói là KFC, cho dù là tiệc hoàng gia Mãn Hán* anh cũng chưa chắc sẽ cho tôi mặt mũi.

* Một bữa tiệc thịnh soạn, tiệc hoàng gia Mãn Hán, một bữa tiệc huyền thoại trong triều đại nhà Thanh.

Tôi gọi điện thoại cho ba tôi, tôi nói: “Ba, mặt mũi của ba thật sự cũng không đáng giá một xu tiền.”

Ba tôi đang tưới hoa, ông ấy hỏi tôi: “Chỉ giáo cho?”

“Ba còn nhớ rõ Chu Hàm Chương không? Con trai của thầy ba.”

“Sao con đột nhiên nhắc đến thằng bé?”

“Gần đây con đang theo đuổi anh ta.”

Ba tôi cười đến trực tiếp bị sặc nước miếng.

“Con lại gây chuyện gì thế?”

Tôi thở dài, tâm trạng nặng nề nói: “Tổ trưởng sắp xếp nhiệm vụ cho con, bắt lấy sách mới của Chu Hàm Chương, nếu không trị được, sẽ bị đuổi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó con liền vác danh nghĩa của ba đi gặp anh ta, kết quả người ta nói căn bản không quen biết ba.”

Ba tôi lại bắt đầu cười.

“Ba cười gì thế?”

“Ba chỉ là không ngờ có một ngày con cũng biết cậy ba rồi.”

“Con thì thật ra hy vọng cậy được,” Tôi phàn nàn với ông ấy: “Kết quả ba không hề cấp lực chút nào.”

Ba tôi cười ngặt nghẽo, thuận miệng hỏi thăm tôi vài câu về chuyện của Chu Hàm Chương.

Ông nói: “Hai chúng ta quả thật không thân, nhưng tính cách con người thằng bé cũng quả thật rất lạnh.”

Đâu chỉ là lạnh.

Tôi oán giận với ba tôi trong chốc lát, sau đó chuẩn bị treo máy, ba tôi hỏi tôi: “Nhóc con trẻ tuổi đẹp trai định vượt qua thời gian cuối tuần tuyệt vời này thế nào đấy?”

Tôi thở dài một tiếng, nói với ông: “Tiếp tục theo đuổi đàn ông, con định tự mình tới cửa, mời anh ta cùng ăn KFC.”

Ba tôi lại cười tôi, tôi cúp máy trong tiếng cười nhạo và chúc phúc của ông ấy.

Tôi thật sự rất thảm, nhưng thử hỏi, có nô lệ tư bản nào không thảm đâu?

Rời giường rửa mặt, mặc vào áo khoác cotton thật dày của tôi, đeo lên bao tay cotton thật dày của tôi.

Từ phòng thuê của tôi đến đỉnh núi của Chu Hàm Chương, một đường đội gió lạnh qua đó, tôi luôn cảm thấy nhân sinh của mình vô vọng, rất muốn về nhà dưỡng già.

Lái xe đến giữa sườn núi, đột nhiên thấy phía trước có xe xuống, cũng không cần nhìn kỹ đã biết là Chu Hàm Chương.

Tôi cũng là người tài cao to gan, trực tiếp đi đón xe.

Khiến tôi không ngờ đến là, trên xe Chu Hàm Chương thế nhưng còn ngồi người khác.

Trên ghế phụ là một chị gái xinh đẹp, cô ấy và Chu Hàm Chương cùng nhìn về phía tôi, trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy sự tình có chút không ổn.

Tôi hỏi: “Thầy Chu, ngài thế này là muốn đi đâu ạ?”

Anh mở cửa sổ xe nhìn tôi, đáp lại một câu: “Đưa bạn xuống núi.”

Bạn.

Anh thế nhưng còn có thể có bạn?

“Có việc gì?” Anh nhìn tôi.

“Không, không có.” Tôi đầy mặt tươi cười, nhưng mà tim đang nhỏ máu: “Tôi rảnh rỗi không có việc gì tản bộ loanh quanh thôi, vừa vặn đi ngang qua, ha ha ha ha.”

Anh xua xua tay, ra hiệu cho tôi bước sang một bên.

Sau đó tôi liền thật sự bước sang một bên.

Tôi trơ mắt nhìn Chu Hàm Chương chở mỹ nữ xuống núi, chợt nảy số, vô cùng đáng khinh mà đi theo.

Phía trước là chiếc xe nhỏ bốn bánh kia, phía sau là tôi cưỡi xe điện đuổi sát theo.

Nếu có thể được quay thành phim, tôi đoán chừng người xem nhìn cảnh này đều sẽ bị tôi làm cảm động.

Nhưng mà, tôi cảm động trời cảm động mà cũng không cảm động được Chu Hàm Chương, chờ anh đưa chị đẹp đến trạm xe buýt, còn tri kỷ nhìn theo người lên xe rồi khi quay qua nhìn tôi, cau mày châm thuốc, như nhìn thằng ngốc nói với tôi: “Cậu xì nước mũi đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.