(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Muốn hỏi cảm nhận yêu đương của tôi và Chu Hàm Chương, hai chữ đã có thể hình dung — vỡ mộng.
Rất vỡ mộng.
Tên trai già này anh hoàn toàn khác với tôi nghĩ.
Tôi cho rằng Chu Hàm Chương là bộ dáng gì?
Trưởng thành, lãng mạn, có chuyện cũ, tài hoa hơn người, trai già văn học một giây có thể xuất bản một quyển bách khoa toàn thư thư tình hơn nữa viết trên trang lót rằng “Chân thành dùng cuốn sách này tặng cho Bạch Vị - người yêu của tôi”.
Trên thực tế, anh mới không hề.
Anh trẻ con thật sự.
Cũng ngốc thật sự.
Tuần đầu tiên ở bên Chu Hàm Chương, chúng tôi trải qua cuối tuần cùng nhau, tôi người này nhiều tâm tư nhỏ, luôn muốn phát sinh chút tiếp xúc tay chân với anh.
Nhưng anh còn chậm chạp hơn tôi nữa, luôn không đọc hiểu lòng tôi, giống lần đó lúc trước vậy, nhường phòng mình cho tôi ngủ, anh chạy tới phòng sách ở.
Tôi thậm chí nghi ngờ, anh có phải không được hay không.
Đương nhiên, tôi biết tôi không nên nghi ngờ anh như vậy, điều này rất không lễ phép.
Nhưng tôi có số thời điểm vốn dĩ đã không phải người có lễ phép, cho nên nên nghi ngờ tôi vẫn cứ nghi ngờ.
Đêm hôm khuya khoắt tôi nằm trên giường anh, luôn cố ngửi được chút mùi hương thuộc riêng về anh từ trên chăn và gối đầu của anh, nhưng người này, tôi không biết anh quá yêu sạch sẽ hay là như thế nào, chăn chỉ lưu lại mùi hương nước giặt đồ nhàn nhạt.
Tôi ngủ không được, lòng đang ở phòng sách.
Lăn qua lộn lại ở trên giường, lăn đến cuối cùng bọc áo khoác mang dép cotton chạy vào tuyết đọng trong sân, đẩy cửa phòng sách ra.
Chu Hàm Chương khoác áo khoác dày của anh ngồi bên bàn sách, lúc tôi đi vào anh đang cúi đầu viết chữ.
“Đang viết gì đó?” Tôi rất tò mò.
Tôi người này từ trước đến nay được voi đòi tiên, trước kia lúc Chu Hàm Chương viết lách tôi không hề nhìn trộm một chữ, nhưng hiện tại không giống nhau, tôi là bạn trai của anh, tôi có thể chơi xấu.
Lúc tôi đi qua, Chu Hàm Chương buông bút cười nhìn tôi, tôi thích anh cười với tôi như thế, cực khiến người ta thích.
Anh kéo tôi qua, tôi rất không biết xấu hổ mà ngồi trên đùi anh.
“Em nặng không?”
“Không nhẹ.”
Người này ấy, quá thành thật cũng không tốt.
Tôi bĩu môi không phản ứng anh, cúi đầu xem notebook trên bàn anh.
“Anh đã nói với em, quyển sách <Vĩnh Hạng> đó sẽ vẫn luôn viết tiếp.”
Đúng, anh nói với tôi rồi.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau Chu Hàm Chương mới chân chính ngả bài với tôi, hóa ra <Vĩnh Hạng> lựa chọn không xuất bản còn có một nguyên nhân chính là anh cảm thấy quyển sách này cũng chưa hoàn thành.
Nó không chỉ viết về ba anh, cũng viết về anh, viết về cuộc đời anh đã trải qua, những điều thoáng qua đó, cùng với chuyện chưa xảy ra.
Quyển sách này sẽ vẫn luôn được viết, anh viết rất rõ: Vào mùa đông năm tôi 35 tuổi, một người bước vào cuộc đời tôi.
Người đó là tôi, tên mập tôi đây lúc này ngồi trên đùi anh ép cho anh hai chân tê dại.
Tôi rất may mắn trở thành một người của “vĩnh hạng” và <Vĩnh Hạng>, Chu Hàm Chương cũng đồng ý chờ xuân về hoa nở sẽ dẫn tôi về quê, chúng tôi muốn tay nắm tay đến con ngõ đó một lần.
Đêm nay cả hai chúng tôi đều không ngủ, Chu Hàm Chương dựa trước bàn tiếp tục viết <Vĩnh Hạng> của anh, trong đoạn này tối nay anh viết: Bạch Vị thật ra là một cậu ngốc, dạy em ấy chiên trứng, kết quả suýt làm hư nồi của tôi.
“Này thì không cần viết vào đâu nhỉ?” Tôi bĩu môi khép vở lại, dựa vào anh oán giận: “Về sau nếu mà xuất bản thật, em chẳng phải là sẽ bị người ta chê cười à?”
“Nhưng anh hoàn toàn không hư cấu em ngốc,” Chu Hàm Chương còn rất đúng lý hợp tình: “Nhớ rõ lần sau lúc đến, mua một nồi chiên mới cho anh.”
Keo kiệt, quá keo kiệt.
So đo, quá so đo.
Tôi rời khỏi đùi anh, anh hỏi tôi: “Muốn đi về ngủ?”
“Không ngủ, em ngủ không được.” Tôi đến loanh quanh trước kệ sách, muốn tìm quyển sách đọc: “Anh tiếp tục viết đi, em ở đây cùng anh.”
Tôi rút ra cuốn <Mười một loại cô độc> đó trên kệ sách, quyển Chu Hàm Chương xem khi anh chờ tôi truyền nước lúc tôi bị bệnh.
Tôi cầm sách ngồi xuống đệm trong một góc, từ góc độ này của tôi vừa vặn vừa ngẩng đầu là có thể thấy Chu Hàm Chương.
Không quá lời khi nói rằng, tôi trước kia thật sự là người có thể vì đọc sách mà mất ăn mất ngủ, nhưng vừa nói đến yêu đương, đọc sách gì đó giống như đều không quan trọng, đột nhiên đã hiểu tại sao trước kia lúc đi học thầy cô không cho yêu sớm, sẽ ảnh hưởng học tập là thật.
Đương nhiên, tôi chỉ là nói tôi, không có tính đại biểu.
Tôi ngồi ở đó đọc sách, xem năm phút, ngẩng đầu chăm chú nhìn Chu Hàm Chương trong chốc lát, kết quả cuối cùng là, sách không đọc vài tờ, Chu Hàm Chương uống mấy ly nước tôi lại thật ra nhớ rõ rành mạch.
Lúc nhìn anh tôi còn sẽ cảm thấy có chút không chân thật, bất thình lình yêu đương khiến cả người tôi đều lâng lâng.
Nhưng mà, nếu có thể tôi cũng muốn viết thư tình cho Chu Hàm Chương, dùng hết mọi ngôn từ màu mè sến súa để biểu đạt niềm yêu thích của tôi với anh.
Chỉ là lúc tôi đặt bút đều không viết ra được gì, chỉ biết nhìn chỗ giấy trắng tinh, nghĩ về anh sau đó cười ngây ngô.
Chu Hàm Chương thật ra không nói sai, tôi có chút ngốc.
Tôi ngốc, anh chậm chạp, nói như vậy, thật ra còn rất xứng đôi, không phải sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");