Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 62




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dùng một câu rất lưu hành hiện tại để nói, tôi rất tò mò Chu Hàm Chương người đàn ông này đến tột cùng còn có bao nhiêu kinh hỉ mà tôi không biết.

Ở trước mặt anh tôi đột nhiên rất nhỏ bé, rất hẹp hòi, tôi nghĩ anh thành một tên ngốc chỉ biết yêu và yêu.

Nhưng thật ra, thế giới của anh càng trống trải và càng sâu sắc hơn tôi tưởng tượng.

Càng khiến cho tôi bất ngờ là, hóa ra anh đã lặng lẽ đưa tôi vào <Vĩnh Hạng> của anh ở lúc mà tôi không biết, con hẻm vĩnh hằng ấy trong trí nhớ thời thơ ấu, con hẻm sau trưởng thành phát hiện đảo mắt là có thể đi hết.

Tôi không nhịn được, chủ động ôm anh.

Chu Hàm Chương bị tôi ôm lấy, có chút chân tay luống cuống, anh thật cẩn thận đặt tay lên eo tôi, tôi nghe thấy được tiếng cười của anh.

“Xong đời xong đời.” Tôi nói: “Thật sự xong đời rồi.”

“Sao thế em?”

Tôi vùi mặt nơi hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh có biết không, mấy thanh niên làm văn học chúng em không chịu nổi kiểu người như anh nhất.”

“Kiểu người như anh?”

“Trưởng thành, có nội tâm, thanh niên văn học già nghèo túng, sức hút này thật sự không cưỡng lại được.”

Chu Hàm Chương ôm tôi cười: “Thanh niên văn học già nghèo túng? Chẳng phải em nói tuổi tác này của anh đang độ tráng niên à?”

“Đừng để ý những chi tiết đó,” Tôi nói: “Anh chỉ cần biết em không có sức chống cự đối với sức hút của anh là được.”

Chu Hàm Chương ôm tôi, một hồi lâu chúng tôi cũng không nói chuyện.

Một lát sau, anh chợt hỏi tôi: “Bạch Vị, em có ý gì?”

“Gì ạ?”

“Nếu anh không hiểu sai, em vừa nãy là muốn nói, em cũng thích anh?”

Anh người này sao lại như vậy? Không biết tôi da mặt mỏng à? Một hai muốn tôi phải nói huỵch toẹt ra?

“Anh tự mình hiểu là được, tin tưởng năng lực đọc hiểu của anh.”

Tôi ôm anh như một con koala, căn bản không ngẩng đầu.

“Không được.” Chu Hàm Chương từ chối thật sự quyết đoán, anh nói: “Bạch Vị, chuyện này không thể như vậy, em cần phải nói rõ cho anh suy nghĩ của em.”

Anh người này…

Nhưng anh nói như vậy cũng đúng, chuyện tình cảm không thể có một chút sự lừa gạt.

Nhưng tôi người này hèn lắm, trước nay chưa từng yêu đương, hơn nữa lần yêu đương này là cùng người như vậy ở bên.

Trước đó anh nói gì với tôi nhỉ? Nói anh bình thường không thú vị, tôi nghi ngờ anh đang ám chỉ tôi, vừa so với anh, bình thường chính là tôi, nhưng mà tôi rất thú vị.

Tôi hít sâu, buông anh ra, ngồi thẳng người đàng hoàng.

Bên ngoài tuyết lớn còn đang rơi, năm nay thật sự là tuyết nhiều lại lớn, như thể cố ý, tô điểm cho tình yêu của tôi.

Tôi ngoắc ngoắc ngón tay anh, mặt nóng phỏng chừng như đít khỉ vậy.

Tôi nói: “Đồng chí Chu Hàm Chương, sau khi em suy nghĩ cặn kẽ, quyết định bổ nhiệm anh làm bạn trai chính thức của em, không cần thời gian thử việc, lập tức chuyển chính thức, anh đồng ý không?”

Chu Hàm Chương không nói chuyện, lúc tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đang cười với tôi.

“Có đồng ý hay không hả?” Tôi dùng sức nhéo tay anh một chút.

“Đồng ý.” Anh cười cùng tôi mười ngón đan nhau: “Cảm thấy thật khó tin.”

“Có gì khó tin chứ? Đây không nên là chuyện bên trong dự kiến của anh à?” Thật sự có thể có người không thích Chu Hàm Chương hả? Cho dù lúc trước không thích, sau khi được anh tỏ tình cũng sẽ thích đúng không?

Tôi nghĩ không ra bất kì lý do và khả năng nào để không thích anh.

Anh không thể bắt bẻ, là món quà tốt nhất mà tôi nhận được trong lễ Giáng Sinh này.

Đương nhiên, tôi cũng chỉ nhận được một món quà như vậy.

“Anh nghèo, lại già.”

Đã nhìn ra, Chu Hàm Chương đang chèn ép tôi.

“Vừa rồi em chọc anh chơi thôi.” Tôi nói: “Anh có tiền hơn em, hơn nữa đang độ tráng niên.”

Hai chúng tôi ngồi trên giường nhìn nhau cười, cười đến tôi tâm thần phơi phới.

Tôi nói: “Thời điểm thế này anh cần phải làm một chuyện.”

“Cái gì?” Anh hỏi.

Tôi thật sự không biết người này là thật sự ngây thơ hay là đang giả ngơ ở đây với tôi nữa, mọi người đều là đàn ông, có một số việc còn phải tôi dạy anh?

Được rồi, người già da mặt mỏng, vậy để người trẻ tuổi da mặt dày tôi đây giúp anh một tay vậy.

“Lúc này, anh hẳn nên hôn em.” Tôi nói: “Nhiệt liệt cướp đi nụ hôn đầu tiên của em.”

Dựa theo kịch bản của tôi, khi tôi dứt lời, anh hẳn nên đã đè tôi xuống giường triền miên hôn môi, nhưng sự thật đều không phải như thế, Chu Hàm Chương nói: “Có thể hôn em không?”

“Còn hỏi gì nữa!” Tôi giơ tay ôm cổ anh: “Anh như vậy em sẽ ngượng ngùng thật đấy!”

Vì thế, Chu Hàm Chương rốt cuộc hôn tôi dưới sự vừa đe dọa vừa dụ dỗ của tôi.

Anh hôn rất nhẹ rất dịu, rất cẩn thận, như sợ một nụ hôn sẽ làm tôi bị thương.

Tôi cũng là nhãi con nông nổi hai mươi mấy tuổi, đột nhiên được cẩn thận che chở như vậy, thật sự có chút được cưng mà sợ.

Chu Hàm Chương thật sự là một người rất khó định nghĩa.

Nghèo, tính cách quái gở, 35 tuổi mới yêu đương lần đầu trong đời.

Nhưng mà, anh có tài hoa lại dịu dàng, là người mà tôi 25 tuổi lòng tràn đầy vui mừng ôm lấy.

Chu Hàm Chương thật sự là người rất tốt.

Lúc hôn môi với anh tôi bỗng phát hiện, hóa ra anh làm lòng tôi rung động như thế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.