(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi đắm chìm trong niềm vui bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn tôi không thiếu được khẳng định, ở nhà của chúng tôi, khen ngợi quan trọng hơn chèn ép, tôi lớn lên trong sự cổ vũ và khen ngợi của ba mẹ, nhưng tôi cũng biết rất rõ ràng, con người của tôi cho dù ở trong nhóm bạn đồng trang lứa cũng không phải người xuất sắc số một số hai, ba mẹ tôi khen tôi đó là bởi vì họ là ba mẹ tôi, được người khác khen mới thật sự đáng để vui vẻ.
Tôi liền bay, bay lên trời xanh.
“Bạch Vị.”
“Ơi ơi ơi, đây đây.” Tôi vốn dĩ đã đi rồi, bị anh gọi như vậy mới hồi hồn.
“Tôi suy nghĩ suốt một tuần.”
“Cái gì?”
“Chuyện của chúng ta.” Chu Hàm Chương đích xác không giống dáng vẻ nói đùa, anh ngồi bên cạnh tôi nhìn tôi một cách rất nghiêm túc, nói một cách rất nghiêm túc: “Tôi lớn hơn em quá nhiều.”
“Còn ổn mà, anh 35, tôi 25,” Tôi cười: “Mới 10 tuổi mà thôi.”
“Tôi lớn hơn em 10 tuổi.”
Tôi gật đầu, có sao nói nấy, sự chênh lệch tuổi tác này có chút lớn, nếu viết vào trong tiểu thuyết, người đọc đều sẽ chê anh già.
Nhưng tôi không chê, tôi cảm thấy anh cực tốt, anh người này tuy rằng độc miệng, nhưng có tài hoa, tuy rằng không phải nhóc con trẻ tuổi, nhưng sức hút trên người anh thì nhóc con trẻ tuổi không có.
Trước kia tôi từng ảo tưởng mình về sau sẽ yêu đương với kiểu người thế nào, cũng từng định rất nhiều khuôn sáo cho người tình trong mơ của mình, điều duy nhất Chu Hàm Chương phù hợp yêu cầu của tôi có lẽ là có tài hoa.
Nhưng tài hoa thật sự rất khiến người ta khó có thể cưỡng lại.
Tôi không nói được mình rốt cuộc có thích anh hay không, không nói được đến tột cùng là có tình cảm kiểu nào với anh, nhưng tôi không thể phủ nhận sự ngưỡng mộ của mình với anh.
Chu Hàm Chương một khi nghiêm túc, tôi cũng căng thẳng theo, không dám nói chêm chọc cười nữa, thậm chí ngồi thẳng người nghe anh nói.
“Tính cách quái gở cuộc sống không thú vị.”
Lời anh nói làm tôi cười xấu hổ: “Không có không có, anh khá tốt.”
Tôi nghi ngờ Chu Hàm Chương có thuật đọc tâm, chuyện tôi trộm phàn nàn anh về điểm này cũng bị anh phát hiện được.
“Cuộc đời của tôi cứ như vậy, sẽ không tệ hơn, nhưng cũng không có khả năng tốt hơn.” Chu Hàm Chương ngữ điệu đạm nhiên, thu hồi tầm mắt không nhìn tôi nữa, mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết thật sự rất không tệ, sau khi tuyết rơi nghĩ cũng biết gió chắc chắn là lạnh thấu xương, nhưng ánh mặt trời thì xán lạn.
“Đối với tôi, mọi thứ về tôi đều đã bắt đầu xuống dốc, nhưng em thì khác, em đang trên đường đi lên đỉnh núi.” Anh tạm dừng một chút, nói tiếp: “Em mới 25 tuổi, tương lai còn sẽ gặp được rất nhiều người, có tài hoa, có sức hút độc đáo, bọn họ rất có thể mạnh hơn tôi rất nhiều, cũng thích hợp với em hơn tôi, em không nên dừng bước chân lại ở nơi tôi.”
Lời của anh khiến tôi nhíu mày, người này hóa ra chán nản như vậy ư?
Tôi nói: “Thầy Chu, lời nói không thể nói như vậy được.”
Anh lại nhìn về phía tôi.
“Anh là thầy bói à?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy làm sao anh biết mọi thứ về anh đều bắt đầu đi xuống dốc rồi?” Tôi nói: “Con người vĩnh viễn đều đang bước về phía trước, về phần ‘trước’ này đến tột cùng là lên dốc hay xuống dốc, sự thành do người.”
Tôi giơ tay chọc chọc bờ vai anh: “Đạo lý này tôi cũng hiểu, anh đừng nói cho tôi anh không rõ.”
Anh nhìn tôi chăm chú, sau đó cười.
“Em nói đúng.” Anh nói: “Quả thật, sự thành do người.”
Chu Hàm Chương nói với tôi: “Cho nên tôi đang nỗ lực giành lấy tình yêu của em.”
Một câu của anh khiến nhịp tim tôi nháy mắt ngừng lại, ngay sau đó lại bắt đầu đập như trống.
Sáng sớm nay, Chu Hàm Chương ngồi ở đó, chăm chú nhìn tôi ăn xong cơm sáng, thuận tiện kể lại cho tôi nghe quá trình suy nghĩ của anh.
Ngay từ đầu anh rất phiền chán, nhưng loại phiền chán này không chỉ nhằm vào tôi, mà là nói tất cả người và việc quấy rầy đến cuộc sống bình yên của anh đều khiến anh cảm thấy phiền chán.
Ngày đầu tiên tôi gõ vang cửa nhà anh, anh thật sự rất muốn xách cổ áo tôi ném tôi xuống chân núi, hơn nữa đe dọa tôi nếu mà dám đến nữa sẽ đánh gãy chân tôi.
Đương nhiên, lúc ấy anh không làm như vậy, chỉ đơn thuần để tôi ăn một chén canh bế môn* mà thôi.
* Bế môn canh; bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà (từ chối không cho khách vào nhà)
Anh thích yên tĩnh, mà tôi quá ầm ĩ, nhưng tôi một khi cũng yên tĩnh lại, anh sẽ nhịn không được nhìn về tôi.
Điều này khiến cho anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Anh chưa từng cùng ngồi trong phòng sách đọc sách với ai khác, ngoại trừ tôi.
Khi đó, anh đọc sách ở bàn bên cạnh, tôi ngồi trong một góc ở một hàng kệ sách, có lẽ bắt đầu từ khi đó, Chu Hàm Chương mới ý thức được hóa ra có người bầu bạn bên cạnh là cảm giác thế này, cuộc sống thêm một người cũng không toàn là phiền não và ầm ĩ.
Lại sau đó, tôi người này không biết xấu hổ mà ăn vạ người ta, Chu Hàm Chương thật ra từ lúc bắt đầu đã rõ ràng tôi muốn gì, chẳng qua làm bộ không biết mà thôi.
Anh nói: “Tôi rất mâu thuẫn, tôi vẫn luôn cảm thấy em là vì có thể có lợi mới không ngừng xuất hiện ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy trơ trẽn về hành vi này, tôi cảm thấy tôi hẳn nên chán ghét em.”
Tôi bĩu môi, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng tôi quả thật chính là vì có thể có lợi mới quấn lấy anh, tôi chính là một tên tiểu nhân hám lợi đen lòng như thế.
“Nhưng mà, tôi lại không có cách nào thật sự chán ghét em.” Chu Hàm Chương nói: “Sức hấp dẫn của em đối với tôi vượt xa phiền nhiễu em mang cho tôi.”
Lời nói này, tôi thật sự không thể nhận.
Tôi nén cười, tận khả năng không biểu hiện kiêu ngạo quá.
“Ngài đây là đang khen tôi, đúng không?”
“Không xác định,” Chu Hàm Chương thành thật đến khiến người ta giận sôi: “Sức hấp dẫn chưa chắc chính là sức hút, tôi cũng sẽ yêu thích luôn ngay cả khuyết điểm của em, đây là tính mù quáng của tình yêu.”
Tôi cười miễn cưỡng: “Thật ra có thể khen tôi một chút.”
Chu Hàm Chương mỉm cười: “Em muốn nghe tôi khen em?”
“Nếu có thể.”
“Sẽ có cơ hội.” Chu Hàm Chương nói: “Việc cấp bách của chúng ta là để em hiểu, rằng dẫu cho tôi không hề chuẩn bị, nhưng tôi động lòng với em.”
Tôi bị anh nói mà nhịp tim tăng tốc, không biết đáp lại như thế nào.
“Tôi quá rối rắm, quá đau khổ, nhưng cuối cùng cảm thấy, cuộc đời tôi không biết sẽ đột nhiên im bặt vào một ngày nào, ở trước khi tôi chết, tôi không muốn để em trở thành tiếc nuối của tôi.” Anh nói: “Đối mặt luôn tốt hơn trốn tránh, tôi quyết định đối mặt với tình cảm của mình đối với em.”
Chiếc đũa bị tôi làm rớt, tôi nhặt lên một cách hoảng loạn.
Anh nói với tôi: “Nhưng em cũng đừng có gánh nặng, tôi thử theo đuổi em, thất bại cũng là bên trong dự kiến.”
“Chậc, anh người này bị sao vậy?” Tôi cau mày nhìn anh: “Lát thì chết lát thì thất bại, bộ anh không thể tích cực chút à?”
Anh khó hiểu nhìn tôi.
“Bộ anh không nghĩ tới, tôi sẽ đồng ý ở bên anh à?”
Chu Hàm Chương có chút bất ngờ, sau đó nói: “Quả thật, không nghĩ tới.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");