Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 40




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái gì gọi là nhìn thấu thói đời nóng lạnh, tôi đây đã nhìn thấu rồi.

Tuy rằng bản nhân chỉ là một tay mơ trong nghề, nhưng rất nhiều chuyện trong lòng vẫn rất rõ, chẳng hạn như người làm công tầng dưới chót chỉ là quân cờ, người ta đặt bạn tới chỗ nào bạn sẽ thành thành thật thật đợi ở đó, muốn gây chuyện, trên cơ bản sẽ bị ăn luôn ngay bước tiếp theo.

Đương nhiên, cũng không tuyệt đối, có vận may tốt, hoặc là có bối cảnh, vậy kết quả chắc chắn không giống với chúng tôi.

Chu Hàm Chương nói: “Không có gì xứng không xứng, cậu nỗ lực lý nên là cậu cầm.”

Không ngờ nha không ngờ, thầy Chu thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, tôi còn tưởng rằng anh sẽ châm chọc tôi “quả thật không xứng” cơ.

Người làm công yếu ớt có chút cảm động, hận không thể nhường hết cánh gà trong miệng cho anh ăn.

“Thầy Chu, anh thật tốt.”

“Nói chuyện đàng hoàng.”

“Thầy Chu, ngài thật tốt.”

Chu Hàm Chương cười, xoay người đi ra ngoài.

Tôi ôm xô cả nhà đi theo anh: “Mỹ nữ đó sao lại đến nữa vậy?”

Tôi nói: “Không biết còn tưởng rằng hai người đang yêu đương.”

Chu Hàm Chương cũng chẳng quay đầu: “Nói cái gì đấy?”

“Cô ấy ba ngày hai bữa chạy đến chỗ anh, người không biết chuyện chắc chắn sẽ hiểu lầm.” Tôi nói: “Nhân sĩ trong cuộc tôi đây cũng sắp hiểu lầm rồi.”

Chu Hàm Chương quay đầu lại liếc tôi một cái: “Rốt cuộc là ai ba ngày hai bữa chạy đến chỗ tôi?”

“Cô ấy.” Tôi nói: “Tôi là chạy đến đây mỗi ngày.”

Nói xong câu đó tôi đột nhiên cảm thấy hình như không đúng lắm, nói theo như vậy, tôi càng như đang yêu đương với Chu Hàm Chương hơn.

“Cậu cười cái gì?” Anh hỏi.

“Không có gì.” Tôi đi theo anh vào phòng sách: “Thầy Chu, anh ăn không?”

“Cậu ăn đi.” Anh đi đến bên cạnh máy pha cà phê: “Đồ cho con nít ăn.”

“Lời này thì không đúng rồi, ông cụ bà cụ tám mươi tuổi nên ăn cũng ăn chứ bộ,” Tôi nói: “Anh đừng có ấn tượng rập khuôn vậy.”

Tôi ăn xong cánh gà, cầm một miếng gà cho anh: “Ăn một miếng không, tôi cố ý mua cho anh đó.”

Tôi lại bắt đầu khoe mẽ trước mặt Chu Hàm Chương, thật ra là có mục đích, tôi người này mưu trí nhiều, đến khẳng định không thể đến không, tiền này cũng không thể tiêu uổng phí, tuy nói là vì cảm ơn Chu Hàm Chương hôm nay giúp tôi lừa gạt lãnh đạo, nhưng là chính anh nói với tổ trưởng tôi tới lấy notebook của anh, chú này nếu mà không cho tôi một bút ký, ngày mai tôi vẫn sẽ bị phê bình.

Tôi mạnh mẽ nhét miếng gà vào trong miệng Chu Hàm Chương: “Ăn ngon lắm, nếm thử đi!”

Anh cau mày, vẻ mặt ghét bỏ, tuy rằng trốn ra sau, nhưng vẫn cắn.

“Ăn ngon đúng không?” Tôi cười với anh.

Anh lơ tôi, quay đầu nhìn chằm chằm máy pha cà phê của anh.

“Thầy Chu, hết nước rồi.”

“Cái gì?”

Tôi chỉ chỉ két nước máy pha cà phê của anh nói: “Nơi này không có nước.”

Người này không tập trung, hết nước cũng chưa phát hiện, suy nghĩ gì thế nhỉ?

Chu Hàm Chương hình như có chút không bình tĩnh, chắc là cảm thấy mình xấu mặt trước mặt tôi, nhanh chóng ăn miếng gà, tắt máy pha cà phê đi, cầm lấy két nước nói với tôi: “Đi rót nước đi.”

Hay nhỉ, thật đúng là coi tôi trở thành nam bảo mẫu nhà anh.

Lúc này, nếu tôi có khí phách, tôi hẳn nên cười khẩy một tiếng rồi xoay người đi luôn, cho anh biết tôi không phải người có thể tùy tiện bắt nạt.

Nhưng mà tôi người này đời này thiếu nhất chính là khí phách, tuy rằng không tình nguyện mà hừ hừ một tiếng, nhưng tôi vẫn đặt xô cả nhà xuống, cầm két nước máy pha cà phê đi phòng bếp rót nước.

Chu Hàm Chương không làm người như cũ, điểm này không thể bởi vì anh làm chút việc thiện với tôi lúc sáng liền có bất cứ thay đổi gì.

Tôi lục thân không nhận bước ra cửa, dẫm lên tuyết, suýt chút té dập mông, dọc theo đường đi đi về này tôi vẫn luôn suy nghĩ nếu tôi thật sự ngã, còn ngã hỏng rồi, đến tột cùng có tính tai nạn lao động không.

Cũng may, tôi không té, lông tóc không tổn hao gì mà đã trở lại.

Tôi chỉ mặc áo lông lăn lộn một chuyến ở bên ngoài, lạnh không chịu nổi, chạy chậm đẩy cửa vào phòng sách, sau đó liền thấy Chu Hàm Chương ở đàng kia ăn cánh gà.

“Không phải anh không ăn ạ?” Tôi không nhịn được cười: “Không ngờ nha, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, muốn ăn thì ăn quang minh chính đại, tôi cũng sẽ không nói gì.”

Tôi đặt két nước lại nơi cũ, ấn chốt mở máy pha cà phê: “Thầy Chu, tôi thật không ngờ anh là người sẽ ăn vụng.”

Lúc này Chu Hàm Chương chắc là quẫn bách lắm, dù sao ăn vụng cánh gà bị tôi bắt được tại trận, kết quả người này mặt dày vô sỉ, nói một cách vô cùng bình tĩnh: “Bút ký của tôi, cậu rốt cuộc có muốn không?”

Giây tiếp theo, tôi đã tiến đến trước mặt Chu Hàm Chương.

“Thầy Chu, ngài cứ việc ăn, một thùng không đủ tôi xuống núi mua thêm cho ngài.”

Chu Hàm Chương cười nhìn tôi: “Bạch Vị, cậu thật đúng là một chút cũng không che giấu.”

Tôi gật đầu: “Tôi chân thật nhất.”

Anh ngồi ở đó ngửa đầu nhìn tôi, im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Chân thật?”

Tôi gật đầu.

“Vậy tôi hỏi lại cậu lần nữa, cậu có muốn làm biên tập viên của tôi không?”

Vấn đề này thật sự làm người ta rất không dễ trả lời.

“Nói lời thật.” Chu Hàm Chương dường như nhìn ra tôi khó xử: “Không cần thiết nói nhảm với tôi.”

“Muốn.” Tôi nói: “Nhưng tôi quả thật…”

“Nếu muốn, vậy đi giành.” Chu Hàm Chương nói với tôi: “Tất cả chuyện trên thế giới này đều như vậy, cậu không tranh không đoạt cuối cùng sẽ chẳng có gì cả.”

Lời này thật đúng là không quá giống nói ra từ trong miệng Chu Hàm Chương, tôi cho rằng anh là kiểu người đạm như cúc cái gì cũng không để bụng, dù sao sách viết xong cũng không xuất bản, tiền đưa đến tận cửa cũng không kiếm.

“Cà phê xong rồi.” Anh hất hất cằm: “Đi mang đến đây cho tôi.”

Đầy đầu óc tôi đều là lời anh vừa mới nói, ngoan ngoãn mang cà phê cho anh như bị bỏ bùa.

Ly cà phê đưa tới trong tay anh, tôi nói: “Thầy Chu, tôi muốn làm biên tập viên sách mới của ngài.”

Anh giương mắt nhìn tôi.

“Quyển sách đầu tiên tôi thực hiện khi vào ngành, nếu có thể là tác phẩm của ngài, cho dù tôi làm xong thì thất nghiệp cũng đáng.”

Chu Hàm Chương “chậc” một tiếng: “Ý của cậu là sách của tôi sẽ khiến cậu thất nghiệp?”

Aiz, mạch não của người này thật là…

Tôi không nhịn được, mắt trợn trắng, sau đó nghe thấy Chu Hàm Chương nói với tôi: “Cậu trợn mắt với tôi, thì cậu không có cơ hội đâu.”

“Thầy Chu, ngài thật sự rất trẻ con.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.