(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Chu Hàm Chương chở tôi xuống núi tôi đã tưởng tượng ra hình ảnh mình bị khuyên nghỉ việc — không cần lãnh đạo bộ ngành ra mặt, cấp bậc của tôi còn chưa đủ, tổ trưởng chúng tôi trực tiếp thông báo tôi biết thu dọn đồ đạc chạy lấy người.
Thảm.
Bởi vì tôi đang chìm đắm trong nỗi ưu sầu thất nghiệp nên chặng đường sau đó cũng cũng không nói gì, mãi cho đến khi xuống núi, Chu Hàm Chương đột nhiên ngừng xe.
“Đi về phía trước chính là trạm xe buýt công cộng,” Chu Hàm Chương lấy hộp thuốc ra, châm điếu thuốc, đồng thời mở cửa sổ bên phía ghế lái: “Đi đi.”
Tôi ngơ luôn, nói nửa ngày anh cũng chỉ đưa tôi xuống núi, tôi còn tưởng rằng ít lắm cũng đưa tôi về nội thành chứ?
Nhưng cũng đúng, người ta không có trách nhiệm này cũng không có nghĩa vụ này, có thể đưa tôi xuống dưới đã đủ chăm sóc tôi rồi.
“Cảm ơn thầy Chu.” Tôi đánh giá mình cũng viết chữ “buồn” lên trên mặt rồi, anh là người có học thức như vậy, chắc chắn nhận ra được chữ này: “Tôi nhớ ngài từng viết trong sách là thích uống trà, hộp lá trà này cũng không tệ lắm, ngài giữ lại uống.”
Tôi đặt lá trà lên ghế phụ xe anh, mình ủ rũ rời đi.
Vốn cho rằng anh sẽ từ chối nhận lấy hộp lá trà đó, không ngờ anh ấy cũng chớ hề ngó đến tôi, tôi mới vừa xuống xe người ta đã đi rồi.
Nơi này vẫn là vùng ngoại ô hoang vu, trạm xe buýt quả thật cách nơi này không xa, khoảng chừng hai ba mươi mét, nhưng vấn đề là, tôi đợi hai ba mươi phút mới rốt cuộc chờ được chuyến xe đó.
Lúc tôi lên xe thì không có ai khác ngoại trừ tài xế, sau khi ngồi xuống tôi nhìn lên trên núi, phản ứng đầu tiên chính là tuyệt đối không thể tới vào buổi tối, đây rất giống nơi ác quỷ sẽ ở trong phim ma, Sadako Saeki Kayako gì đó, phỏng chừng đều sẽ thích nơi này. Chu Hàm Chương một mình ở tại nơi như vậy, bộ anh thật sự không sợ hả?
Xe buýt mang theo tôi quay trở về nội thành, hai giờ chiều, tôi mặt xám mày tro bước vào văn phòng ban biên tập.
Mọi người đều rất vội — chủ yếu là bên mảng văn học thanh xuân.
Công ty chúng tôi cũng không phải thật sự không kiếm được tiền, vẫn có một bộ phận sách bán rất chạy, mà kéo chân sau phát triển kinh tế của công ty chính là tổ này của chúng tôi mà thôi.
“Chạm vào mũi dính đầy tro* rồi?” Sau khi tổ trưởng thấy tôi, cười hỏi.
* 一鼻子灰 mũi dính đầy tro: Bị một vố; bị chửi mắng té tát (chán nản vì bị từ chối, bị trách móc)
“Tro cũng chưa chạm đến.” Người ta không cho tôi chạm vào.
Tổ trưởng uống nước ngâm cẩu kỷ của ông, một dáng vẻ nằm trong dự kiến: “Bình thường, tiếp tục cố gắng.”
Tiếp tục cố gắng?
Tôi còn không gian và thiết yếu để chăm chỉ ư?
“Cậu còn thời gian hai tháng, ký được trước năm là được.” Tổ trưởng nói: “À đương nhiên, nếu có người ký trước cậu, vậy không cần chờ đến tết nữa.”
Tôi cứ cảm thấy tổ trưởng rất chờ mong tôi bị khuyên nghỉ việc.
♪ ♪ ♪
Tôi ngồi xuống, nằm sấp trên gối ôm thở dài, ngồi bên cạnh tôi chính là một chị đã làm ở công ty hơn bốn năm, chị ấy chọc chọc cánh tay tôi: “Ăn bánh kem nè, đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta vui vẻ.”
Tôi quay đầu nhìn bánh kem dâu tây nhỏ của chị ấy, bỗng lóe linh cảm.
♪ ♪ ♪
Ngày hôm sau, tôi mang theo một hộp bánh kem nhỏ lại lần nữa “trèo đèo lội suối” đứng ở cửa nhà Chu Hàm Chương, cũng lại lần nữa gõ vang cửa nhà anh.
Lúc ấy hơn 10 giờ, tôi gõ cỡ hơn mười phút cũng không có ai ra mở cửa.
Tôi tưởng anh không có nhà, càng sầu.
Nhưng, tạo hóa trêu người thật đấy, khi tôi một bên giận dỗi một bên ngồi ở cửa nhà anh ăn miếng bánh kem, cửa gỗ phía sau được mở ra, tôi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt còn lim dim ấy.
“Sao cậu lại tới nữa?” Thoạt trông anh mới vừa tỉnh ngủ, hoặc nên nói, còn chưa ngủ tỉnh.
Người đàn ông này lôi thôi thật sự, tóc dài thế mà không cắt, râu mọc ra cũng không cao, ra mở cửa chỉ bọc đại một chiếc áo khoác, trong miệng còn ngậm thuốc lá.
“Tôi…” Tôi nói: “Tôi đến đưa bánh kem cho ngài.”
Anh rũ mắt, nhìn bánh kem trong tay tôi.
Chị đồng nghiệp nói với tôi ăn đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta vui vẻ, tôi nghĩ mua miếng bánh kem dỗ anh vui vẻ không chừng sẽ đồng ý với tôi, nhưng mà anh không mở cửa khiến tôi rất không vui, trước khi dỗ anh, tôi dỗ bản thân trước.
Bánh kem đã bị tôi ăn hết một phần hai.
Này thì thật xấu hổ, gió mùa đông thổi vào lỗ tai tôi, không phải tiếng rít, mà là tiếng ha ha há há bao vây xung quanh cười nhạo tôi ngốc.
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm bánh kem trong tay tôi, gió thổi tàn thuốc của anh đi thật xa.
“Thầy Chu,” Tôi suýt nữa bị bánh kem sặc chết: “Anh chờ tôi một lát, tôi đi mua một miếng khác cho anh.”
“Chờ cậu ba tiếng?”
Tốt, anh còn biết tôi đi đi về về một chuyến phải ít nhất ba tiếng.
Chu Hàm Chương cau mày ngáp một cái, lại rút điếu thuốc, sau đó hỏi tôi: “Biết nấu cơm không?”
“Dạ?”
“Biết thì vào, không biết thì đóng cửa lại nên về chỗ nào thì về chỗ đấy đi.”
Tôi không biết, nhưng cũng không ảnh hưởng tôi mặt dày đi theo anh vào cửa.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, cầm chiếc bánh kem tôi ăn dở một nửa đó gấp không chờ nổi vào cửa nhà anh, hơn nữa thuận tay đóng cửa nhà lại.
Tôi vào được rồi, anh đừng mơ để tôi rời đi.
Trên con đường đi đến thành công của tôi có rất nhiều chướng ngại vật, nhưng tại khoảnh khắc này, tôi đã dọn đi được một mảng rồi.
Tôi nói: “Thầy Chu, ngài còn chưa ăn cơm ạ?”
“Phòng bếp ở bên đó, cậu muốn nấu gì thì nấu, nấu xong gọi tôi.”
Người này thật sự có hơi tệ, dám chừng cảm thấy tôi là bảo mẫu nấu cơm miễn phí rồi.
Nhưng tuy rằng trong lòng lão đại không muốn, nhưng tưởng tượng đến thủ tục từ chức có lẽ sắp đến, tôi vẫn nhẫn nhục mang nặng, đi vào phòng bếp nhà anh.
Chu Hàm Chương thật sự quá biết làm khó người khác, phòng bếp nhà anh để bốn túi lớn nguyên liệu nấu ăn, nhưng bên trong ngay cả một gói mì ăn liền cũng không có, thế này bảo tôi phát huy tài nấu nướng kiểu gì?
40 phút sau, Chu Hàm Chương đi vào phòng bếp, anh nói với tôi: “Không thì cậu vẫn nên đi ra ngoài đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");