Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 38




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc tôi đang nấu mì ăn liền thì đột nhiên nhớ ra tôi đến tột cùng đã quên thứ gì — tôi đã quên đi làm rồi.

Nói thật, lần trước tôi quá mức thảnh thơi, cả ngày chạy tới nơi này của Chu Hàm Chương, sau khi quen dần, mình đến tột cùng đang làm gì cũng sắp quên mất.

Con người ấy, một khi quên cội nguồn, nên bị khiển trách.

Sau khi tôi bỗng nhiên nhớ ra mình đã quên đi làm, vô thức kêu một tiếng, trực tiếp lao ra khỏi phòng bếp, vừa lúc gặp được Chu Hàm Chương chạy ra từ phòng sách.

“Cậu lại làm sao nữa?” Sắc mặt anh hơi căng thẳng, có lẽ cho rằng tôi làm nổ phòng bếp nhà anh.

Tôi nói: “Thầy Chu, hôm nay thứ mấy vậy?”

Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là thứ tư.

Chu Hàm Chương nhìn nhìn tôi: “Thứ tư.”

Đệt! Vì sao lại không thể xảy ra chút bất ngờ gì chứ!

Tôi hận không thể trực tiếp bất tỉnh luôn, đến lúc đó Chu Hàm Chương khiêng tôi đến bệnh viện còn có thể cấp chứng minh nghỉ bệnh, đến lúc đó công ty hẳn sẽ không nhẫn tâm tính tôi vô cớ bỏ bê công việc.

Nhưng mà tôi không ngất, còn êm đẹp đứng trước mặt Chu Hàm Chương.

“Không được rồi.” Tôi nói: “Thầy Chu, hôm nay tôi đi làm.”

Ngón tay anh kẹp thuốc lá, thảnh thơi nhìn tôi: “Ồ.”

“Mì đã gần chín rồi, ngài tự ăn đi.” Tôi hấp tấp chạy về phía phòng ngủ, sau đó hấp tấp cầm đồ đạc của mình hấp tấp chạy ra khỏi cửa nhà Chu Hàm Chương.

Làm công không dễ, phải chăm chỉ phải quý trọng.

Tôi vừa chạy về phía công ty, vừa gọi điện thoại cho tổ trưởng, bịa ra nói tôi đến chỗ Chu Hàm Chương lấy chút đồ, tổ trưởng hỏi tôi: “Lấy cái gì?”

Tôi ấp úng, sau đó nói hươu nói vượn: “Sách mới của thầy Chu có số ý tưởng tuyệt vời, anh ấy gọi tôi đến thảo luận một chút.”

Tổ trưởng cười haha: “Ý tưởng tuyệt vời?”

Tôi thở hổn hển xuống núi: “Tổ trưởng, đợi lát tôi đến công ty lại nói chuyện với người ha!”

Tôi cần dùng thời gian đi đường để tiếp tục bịa lời nói dối, tận khả năng không để lộ sơ hở.

“Ừ hừ,” Tổ trưởng nói: “Trên đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

Tổ trưởng là người tốt, tôi cảm ơn ông ấy.

Tôi thật vất vả chờ được xe buýt, ngồi ở phía sau nhìn ngoài cửa sổ bắt đầu tự hỏi nhân sinh — chủ yếu là tự hỏi lừa gạt tổ trưởng như thế nào.

Tôi biết như vậy không tốt, là tôi không có lương tâm, là tôi đạo đức suy đồi, là tôi không tuân thủ chuẩn mực nghề nghiệp và bổn phận làm người.

Đều là tôi sai.

Tôi ngồi đó thở dài, lòng nói vẫn nên ngoan ngoãn trở về nhận sai thôi.

Người ấy, một khi đã nói dối thì phải nói vô số lời nói dối để che đậy nó, tôi biết rõ đạo lý này, cho nên quyết định từ bỏ.

Lúc đến công ty đã sắp giữa trưa, tôi lén lút đi vào, buông ba lô cởi áo khoác rồi chuẩn bị đi tìm tổ trưởng thừa nhận sai lầm, nhưng tôi còn chưa đi cũng đã bị tổ trưởng bắt được.

“Vừa lúc,” Tổ trưởng tiếp đón tôi: “Lại đây mở họp.”

“Tổ trưởng!” Mở họp có thể, nhưng tôi phải đi xin lỗi trước trước khi mở họp.

Tôi đuổi kịp tổ trưởng: “Tôi…”

“Cậu người này sao lại bất cẩn thế?”

“Dạ?”

Tôi còn chưa kịp hiểu tổ trưởng nói gì, đã nghe thấy ông nói: “Vừa rồi thầy Chu gửi email đến, nói cậu lạc bút ký của cậu ta ở đó.”

Tổ trưởng trừng mắt nhìn tôi một cái: “Đi lấy bút ký, kết quả làm lạc bút ký ở đó, aiz tôi nói này Bạch Vị, cậu để tâm ở đâu đấy?”

Tôi sửng sốt, vẫn không nghe hiểu.

“Thầy Chu nói với người tôi đi lấy bút ký?”

“Không phải à?” Tổ trưởng nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi chấn động tâm hồn, nhanh chóng gật đầu: “Phải phải phải, sáng sớm anh ấy lâm thời kêu tôi đi lấy bút ký.”

Tổ trưởng lại trừng mắt nhìn tôi một cái: “Cậu thì hay rồi, người đã trở lại, bút ký đâu?”

Tôi xấu hổ nhìn ông cười: “Tổ trưởng, vậy buổi tối tôi lại đi lấy, tuyệt đối không chậm trễ thời gian đi làm, đi sau khi tôi tan làm.”

Tổ trưởng xua xua tay, trên mặt viết “lười phải vô nghĩa với cậu”.

Chuyện tôi đi làm đến muộn non nửa ngày này cứ như vậy lừa gạt qua được dưới sự giúp đỡ của Chu Hàm Chương, tôi thật sự không nghĩ tới anh sẽ giúp tôi làm chuyện này.

Hai chúng tôi cùng đạo đức suy đồi.

Tôi đi theo tổ trưởng đi mở họp, ngoại trừ hai chúng tôi còn có hai biên tập khác của bộ phận, buổi họp này cũng chủ yếu là triển khai quanh sách mới của Chu Hàm Chương.

Vốn dĩ tôi rất vui vẻ, dù sao đây là quyển sách đầu tiên tôi thực hiện sau khi vào ngành, nhưng mà tôi vẫn ngây thơ lắm, bởi vì biên tập viên tổ trưởng sắp xếp cũng không phải tôi.

Biên tập viên sắp xếp cho Chu Hàm Chương lần này là một biên tập lâu năm của chúng tôi, năng lực làm việc mạnh, năng lực giao tiếp cũng mạnh, anh ấy làm việc rất nhiều năm trong ngành này rồi, theo lý thuyết tôi hẳn nên cũng gọi một tiếng “thầy”.

So với anh ấy, tôi quả thật quá cùi bắp, kẻ kém cỏi đến làm trợ thủ cho anh, người ta cũng sẽ cảm thấy tôi không đáng tin cậy.

Thật ra những điều này tôi đều hiểu, kết cục này cũng là bên trong dự kiến của tôi, chẳng qua khi thật sự xảy ra trong lòng quả thật rất hụt hẫng.

Tổ trưởng nói: “Bạch Vị, đây là hợp đồng của thầy Chu, tôi đã gửi bản điện tử cho cậu ta rồi, hai ngày này cậu hẹn thời gian với cậu ta chút, nếu có vấn đề gì có thể nói ra, nếu không thành vấn đề chúng ta mau chóng ký ngay.”

Tôi người này lòng dạ hẹp hòi, rất muốn oán giận một chút, nếu sách này không liên quan đến tôi, vậy hợp đồng làm gì còn phải tôi đi ký?

Nhưng không ngờ rằng, tổ trưởng lại nói: “Chúng tôi đều rõ ràng cậu trả giá bao nhiêu vì quyển sách này, trước mắt cậu quả thật không thể đảm nhiệm biên tập viên độc lập.”

Tôi gật đầu: “Ngài nói đúng.”

“Nhưng công ty chúng ta cũng không phải loại xí nghiệp lòng dạ hiểm độc sẽ cướp đoạt thành quả của người khác,” Tổ trưởng nói: “Giấy chứng nhận nên có đều có đúng không?”

“Có có.”

“Không quá thời hạn ha?”

“Không có không có.”

Tổ trưởng nhìn tôi một cái: “Cứ làm đi, đến lúc đó sẽ cho cậu ký tên biên tập kế hoạch.”

Nói như thế nào đây?

Tôi nguyện ý bán mạng vì công ty này! Bạch Vị tôi, chính là dễ bị mua chuộc như vậy đó!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.