Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tương truyền, có một cách giết người tên “chiêu xoa đầu”*, một động tác xoa đầu đơn giản là có thể khiến vô số cô gái rụng tim, bị chinh phục trong nháy mắt.

* Chỉ hành động thông qua sờ đầu mà "hạ gục" con gái trong nháy mắt, là một động tác cưng chiều của con trai dành cho con gái, bình thường là động tác an ủi lúc con gái đau lòng, khó chịu, nghĩ ngợi lo lắng, sa sút,...

Tôi không nghĩ tới Chu Hàm Chương không hiểu tính người lại cứng nhắc thế nhưng còn sẽ có chiêu này.

“Thầy Chu… tôi…”

“Chậc.” Anh cau mày rút tay về, sau đó nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.

“… Buổi sáng tôi gội đầu rồi!”

“Tôi chưa nói gì cả.”

“Nhưng anh muốn nói, tôi đã nhìn ra rồi.”

“Tôi không có.”

Đột nhiên chúng tôi cứ như hai học sinh tiểu học cãi nhau ở cửa nhà sau khi tan học, tôi cứng cổ nhìn anh, nhìn nhìn rồi bật cười.

“Cười cái gì?” Anh ngậm thuốc lá hỏi tôi.

Tôi xoa xoa mũi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi ở chỗ anh hít nhiều khói thuốc thật.”

Anh hơi sửng sốt, thế nhưng kẹp điếu thuốc đó, dụi tắt trên tường.

Một khắc đó, tôi thật sự được cưng mà sợ.

“Ờm,” Tôi nói: “Ngược lại cũng không cần, tôi chỉ là cảm thấy hút quá nhiều thuốc không tốt đối với sức khỏe của anh.”

Anh không nói chuyện, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Tôi vốn còn đang tò mò anh đang nhìn cái gì, khi tôi cũng ngửa mặt lên, một mảnh bông tuyết lạnh lẽo đáp trên chóp mũi tôi.

Tuyết lại rơi rồi.

Chúng tôi lẳng lặng đứng ở đó chờ tuyết rơi xuống, từ vài bông rải rác đến rơi dày đặc giống như chỉ là chuyện trong nháy mắt này, Chu Hàm Chương túm lấy vạt áo áo khoác len bọc lấy mình, hỏi tôi: “Cho nên, rốt cục cậu tới tìm tôi làm gì nữa?”

Anh nói: “Sách đã cho cậu rồi, còn việc gì?”

Tôi thật sự là đến đây theo thói quen, lúc ấy chờ xe ở trạm giao thông công cộng, vốn hẳn không phải lên chuyến này, nhưng nó tới tôi liền vô thức lên xe.

Thói quen thật sự muốn mạng người.

“Không có, chỉ đến gặp ngài.”

“Về sau không có việc gì cũng đừng đến.” Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi hai giây, sau đó xoay người muốn đi.

Người này cảm xúc thay đổi thất thường, thật không biết cả ngày suy nghĩ cái gì.

Tôi đẩy cửa, lách người vào.

“Tôi có lẽ vẫn sẽ đến thường xuyên,” Tôi đi theo anh vào sân, phát hiện trong sân thế nhưng có một người tuyết, người tuyết đó được đắp còn rất tinh xảo, có mũi có mắt, còn quấn lại một khăn quàng cổ len sợi màu đỏ: “Thầy Chu, đó là người tuyết anh đắp à?”

“Chẳng lẽ là cậu đắp?” Anh cũng không quay đầu lại mà đi về phía phòng sách, tôi móc điện thoại ra chụp tấm ảnh người tuyết.

“Ngài còn rất rảnh rỗi.” Tôi đi theo anh vào phòng sách, quen cửa quen nẻo mà cởi áo khoác treo trên giá áo ven tường.

Chu Hàm Chương vẫn luôn nhìn tôi, cũng không nói gì.

Anh không đuổi tôi đi chính là chuyện tốt, nhưng tôi đầu óc cũng hồ đồ, không biết mình còn lại đây làm gì.

Anh đứng ở nơi đó, dựa bàn, khoanh tay trước ngực lạnh mặt nhìn tôi.

Anh nhìn tôi, tôi liền cũng nhìn anh, nửa ngày nghĩ tới một lý do thoái thác mới: “Nghe nói hôm nay có bão tuyết lớn, tôi lo lắng anh sẽ sợ hãi, cho nên đến bầu bạn với anh.”

Nói ra, tôi cũng cảm thấy mình là đứa ngốc.

Chu Hàm Chương nói: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần thiết vòng vo.”

“Ở trong lòng anh tôi hóa ra là loại tiểu nhân không có việc gì thì không có tư cách đến gõ cửa* này à?”

* Ý nghĩa là: (nghĩa bóng) để thăm ai đó với động cơ thầm kín (đặc biệt là để yêu cầu cái gì đó)

Anh thế nhưng gật đầu.

Tôi làm ra vẻ mà ôm ngực: “Thầy Chu, ngài tổn thương tim tôi quá.”

Có lẽ kỹ thuật diễn của tôi quá tốt, đả động người xem Chu Hàm Chương, anh thế nhưng cười.

Anh khẽ cười một tiếng quay đi cầm ly uống nước, sau khi uống xong hỏi tôi rằng: “Đừng nói với tôi là cậu đến tìm tôi tám chuyện.”

Anh vòng đến bên kia bàn ngồi xuống, tùy tay mở sách ra: “Hôm nay tôi đã ăn cơm chiều, cậu đến chậm rồi.”

“Được, tôi biết rồi, ở trong lòng ngài tôi còn là một máy cọ cơm.”

Chu Hàm Chương phớt lờ tôi, tiếp tục xem sách của anh.

Không để ý tới tôi càng tốt, tôi dọc theo ven tường nhích vào trong, tìm được cuốn sách không xuất bản nữa tôi vẫn luôn muốn đọc nhưng mua không được, trực tiếp trốn trong góc bắt đầu đọc.

Quyển sách này được xưng là <Kim Bình Mai> bản phương Tây, viết về cuộc sống của những gái mại dâm ở Châu Âu nơi thịnh hành chủ nghĩa hưởng lạc vào thế kỷ 18, lúc trước sách này có thể xuất bản ở trong nước tôi thật sự không ngờ tới, chờ lúc tôi phản ứng lại thì đã bị cấm rồi.

Nghe nói đây là một bộ tiểu thuyết lãng mạn trên ý nghĩa chân chính trong lịch sử văn học Anh quốc, vậy tôi nhất định phải đọc!

Đói là thật sự hơi đói, nhưng một bữa cơm chiều không ăn cũng không có chuyện gì, tôi ngồi trên đệm đọc sách, rất nhanh đã xem đến quên đêm nay là đêm nào.

Lúc Chu Hàm Chương lại đây gõ đầu tôi, tôi đang xem đến như si như say, sách này thật là khó lường, phóng khoáng đến độ khiến mắt tôi cũng sắp rớt ra luôn, ai có thể ngờ đến tôi có một ngày đọc sách 18+ ở nhà Chu Hàm Chương đâu?

“Cậu…”

Tôi nghe thấy giọng anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chu Hàm Chương đứng trước mặt tôi, trên cao nhìn xuống nhìn tôi, sau đó nói: “Cậu… đỏ mặt.”

Không đỏ mặt mới lạ, tôi không chỉ đỏ mặt, tim còn đập tăng tốc đây này.

Anh nhìn lướt qua sách trong tay tôi, tiếp theo anh lại nói: “Thích à?”

“Dạ?”

Anh chỉ chỉ quyển sách này hỏi: “Thích à?”

“Thích.”

Tôi thích anh có thể tặng cho tôi không?

Đương nhiên không thể, tôi rất tự mình hiểu lấy, sẽ không mơ mộng như vậy.

Quả nhiên, anh nói: “Bán cho cậu 500 tệ, Bạch Vị, trả tiền đi.”

“Thầy Chu!”

“Ừm?”

“Anh cuối cùng cũng nhớ kỹ tên của tôi rồi!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.