Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 29




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi cho rằng Chu Hàm Chương sẽ châm chọc tôi vài câu, nhưng trên thực tế anh cũng không hề, ngược lại cười, xua xua tay bảo tôi nhanh đi đi.

Lúc này tôi thật sự không lưu luyến chút nào, tức tốc thu dọn đồ đạc về công ty báo cáo kết quả công việc.

Tuyết còn vẫn luôn đang rơi, rơi còn rất lớn, trước đây lúc tôi rời đi từ chỗ Chu Hàm Chương đều phải ủ rũ buồn bã hoặc là tính toán kế tiếp “đối phó” anh như thế nào, duy độc lần này, cảm thấy mỹ mãn.

Lãnh đạo dặn dò tôi ký được sách của Chu Hàm Chương, nhưng chưa nói nhất định là <Vĩnh Hạng>, hơn nữa, ngoại trừ tôi thì cũng không còn ai biết tên sách mới của anh nữa, cuốn tôi bỏ trong ba lô mang theo này cũng đủ báo cáo kết quả công việc, nếu công ty còn có chút nhân tính, ít nhất bát cơm của tôi tạm thời được bảo vệ.

Nhưng mà…

Lúc tôi đi đến công ty trong lòng vẫn luôn nhớ thương một sự kiện, tôi bắt đầu tò mò cuốn <Vĩnh Hạng> đó đến tột cùng tại sao có ý nghĩa trọng đại như thế?

Có lẽ thật sự là tôi quá nông cạn, không thể hiểu lắm có tiền không kiếm đến tột cùng xuất phát từ nguyên nhân gì.

Nhưng nói trở lại, Chu Hàm Chương cũng thật sự xem như tận tình tận nghĩa với tôi, tôi lì lợm la liếm như vậy, thậm chí còn ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày của anh, anh chẳng những không quăng tôi ra ngoài còn cho tôi sách mới, tôi phải ngẫm kĩ lại coi nên báo đáp anh như thế nào.

Cứ như vậy đội tuyết trở về công ty, tổ trưởng không ở văn phòng, nghe nói bị lãnh đạo kêu đi nói chuyện rồi.

Chị gái marketing thấy tôi trở về, còn có chút kinh ngạc: “Sao lúc này em lại về rồi?”

Mắt thấy sắp tan làm, tôi gần đây đều không xuất hiện ở công ty nhiều, phỏng chừng bọn họ đều cho rằng tôi sắp sửa bị sa thải.

“Đến tìm tổ trưởng báo cáo công việc.” Tôi mang theo một thân khí lạnh ngồi qua, ôm cặp sách, như thể ôm một báu vật lớn.

Chị gái marketing hành động rất nhanh, đã đang viết đơn xin từ chức rồi.

“Chị, chị muốn đi thật ạ?”

“Thay vì chờ bị giảm biên chế, không bằng tự mình tìm đường ra trước.”

“Nhưng nếu bị giảm biên chế, công ty sẽ cho bồi thường đúng không?”

Chị ấy cười: “Nhưng trong lòng không qua được rào cản đó.”

Chị ấy cất đơn xin từ chức, giơ tay ôm chồng sách trên bàn chị lên: “Lúc em vừa đến không phải nói muốn mượn mấy quyển sách này của chị xem à, cho em hết đó.”

Tôi có hơi được cưng mà sợ: “Thật sự ạ?”

“Thật sự, chị trực tiếp đổi nghề, cũng không muốn mang theo những cuốn sách này.” Chị nói: “Có đôi khi chị chỉ suy nghĩ, chúng ta làm nghề này đến tột cùng là vì cái gì.”

Chị uống miếng nước, cười cười: “Đều nói một biên tập tốt nhất định phải có tinh thần vị tha, không chỉ có như thế, còn phải có thể kiên nhẫn, sách xuất bản thành công là cục cưng của tác giả, cũng là cục cưng của biên tập, đều hy vọng nó vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, hy vọng doanh số và danh tiếng một đường leo lên, nhưng sự thật lại thường thường không toàn như mong muốn, rất nhiều sách tốt căn bản không có cơ hội được nhìn đến.”

Chị ấy nhướng mày hỏi tôi: “Em biết vì sao không?”

Tôi gật gật đầu, tuy rằng cho tới bây giờ tôi cũng chỉ có thể tính là một “biên tập thực tập”, cũng không hiểu biết nhiều về nội dung công việc cương vị biên tập viên marketing của chị, nhưng bản thân thường xuyên mua sách đọc sách, đại khái cũng có thể hiểu đôi điều.

Hiện giờ danh sách sách báo đâu đâu cũng có thể thấy được, nơi có danh sách thì có “thao tác”, nói đến cùng, danh sách cũng là bị tư bản kiểm soát, cũng không phủ nhận trên danh sách có sách tốt, nhưng một bộ phận sách nó đến với độc giả có hạn, năng lực và tài chính của nhà xuất bản có hạn, mặc dù hao hết tâm tư xuất bản, kết quả cuối cùng cũng có thể là từ ế hàng và bị tiêu hủy.

Cuốn sách do chính tay bạn làm ra bị tiêu huỷ, cảm giác này có lẽ giống như một kiểu tinh thần đang bị phá hủy, trơ mắt nhìn luồng tinh thần đó biến thành bột giấy, rồi bán cho nhà máy bột giấy với giá bán chỉ một kg.

Đây thật sự hành người, sẽ hành mất sạch tinh thần người ta.

“Ngại quá, chị không nên truyền lại loại năng lượng tiêu cực này cho em.” Chị gái marketing đặt ly xuống, duỗi người: “Trước đây chị không làm việc trong lĩnh vực marketing, lúc vừa tới thì giống như em vậy, làm biên tập sách báo, lúc ấy công ty chúng ta còn chưa có cương vị marketing sách báo chuyên môn, xuất bản sách đều là những biên tập viên tụi chị tự mình suy nghĩ biện pháp tìm đề cử, khó thì khó thật, nhưng thật sự làm ra được một quyển sách tốt cũng quả thật rất có cảm giác thành tựu.”

Chị ấy cười nhìn tôi: “Đều nói ngành này của chúng ta ngưỡng cửa cao thu vào thấp, không phải người bình thường có thể chịu được, chị cũng thường xuyên sẽ có nghi ngờ, đến tột cùng là điều gì chống đỡ chị còn nhất định phải tiếp tục ở lì chỗ này với tiền lương mấy ngàn tệ mỗi tháng, loại thành phố này của chúng ta mỗi tháng mấy ngàn tệ, thuê một phòng ở tiền lương đã mất hơn phân nửa. Nhưng lại không thể không nói, làm việc mười mấy năm, đến bây giờ chị còn nhớ rõ cảm giác khi lấy được sách mình làm được, ngày đó tuyết rơi dày, một người ôm sách chạy tới uống một ly, cảm thấy lý tưởng của mình thực hiện rồi.”

Tôi nghe mà có chút khó chịu, lại không biết nên mở miệng nói gì, trong cái ngành ngày ngày hàng năm bị nói xấu này của chúng tôi, trước sau đều có một số lớn người ôm ấp lý tưởng và niềm tin nhiệt liệt đang chống đỡ.

“Cố lên nhé,” Chị ấy nói với tôi: “Trước khi bị hiện thực bức cho cùng đường lại đốt cháy một chút, vì lý tưởng chạy thêm một đoạn đường, khá tốt, ít nhất sau khi già rồi sẽ không hối hận.”

Chị ấy nói xong, đứng dậy đi rót nước, tôi ôm cặp sách ngồi ở chỗ kia lặp lại cân nhắc lời chị ấy nói.

“Tổ trưởng!” Tôi còn chưa cân nhắc ra điều gì, thì thấy tổ trưởng bước ra từ văn phòng lãnh đạo.

Tổ trưởng cũng mặt xám mày tro, cả người ủ rũ vô cùng.

“Sao cậu lại trở lại rồi?” Tổ trưởng liếc nhìn tôi một cái.

Tôi nhanh chóng lấy notebook của thầy Chu ra chạy chậm qua đó tìm tổ trưởng.

Tổ trưởng ngồi ở chỗ đó thở dài, nói thầm cuối năm lúc tổng kết bộ phận chúng tôi lại thua lỗ.

“Tổ trưởng, tôi lấy được sách mới của thầy Chu rồi.”

“À.”

À? Lạnh lùng như thế?

“Chờ chút, sách mới của ai?”

Tôi hơi mỉm cười, nhiều ít có chút đắc ý nhỏ: “Thầy Chu, Chu Hàm Chương.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.