Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 27




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu tôi có tiền, còn rất rảnh, vậy tôi nhất định phải mua một hot search Weibo cho Chu Hàm Chương, nội dung là — Chu Hàm Chương không biết tốt xấu.

Tôi lấy thân báo đáp mà anh thế nhưng không cần?

Anh không phải không biết tốt xấu thì là gì?

Nhưng mà nói trở lại, tôi cũng chỉ đùa một chút thôi, lời nói đùa vui vô cùng chân thật, nếu anh thật sự nói “được”, vậy tôi nhanh chân bỏ chạy luôn.

“Thầy Chu, ánh mắt ngài thật sự độc đáo,” Tôi bắt đầu quái gở: “Một anh chàng đẹp trai bình thường như tôi cũng quả thực không lọt vào mắt anh được.”

Chu Hàm Chương ngồi ở kia đọc sách uống cà phê, giương mắt nhìn tôi một chút, rồi rất nhanh lại không phản ứng tôi nữa.

Gần đây tôi ngâm mình ở chỗ anh cả ngày, anh đã có thể phần lớn thời điểm coi tôi trở thành không khí, đương nhiên, ý không phải nói anh không có tôi không sống được, chỉ là nói cảm giác hiện diện của tôi rất thấp, anh có thể coi tôi không tồn tại.

Anh xem sách của anh, tôi xem sách của tôi.

Không đúng, tôi xem cũng là sách của anh.

Anh vẫn không nói chuyện nhiều với tôi về cuốn sách mới lắm, thỉnh thoảng tôi thử thăm dò hỏi một câu, anh lập tức liền đuổi tôi đi.

Có đôi khi tôi cũng rất nhụt chí, cảm thấy công việc quả thật không giữ nổi rồi.

Mấy ngày nay tôi cả ngày quanh quẩn ở chỗ Chu Hàm Chương, một tuần có hai ba buổi sáng sẽ đến công ty báo cáo tình huống với tổ trưởng, báo cáo công việc không hề tiến triển khiến tôi không dám ngẩng đầu, hơn nữa nghe các đồng nghiệp nói, công ty cuối năm sắp giảm biên chế.

Giờ không phải đã là cuối năm rồi sao?

Chị gái ngồi ở chỗ làm kế bên tôi đã bắt đầu chuẩn bị đổi nghề, chị ấy là biên tập marketing của bộ phận chúng tôi, cái gọi là “Marketing” đó chính là nghĩ cách đánh quảng cáo bán sách, nhưng mà đây là một thế đạo làm cái gì cũng phải tiêu tiền, marketing internet làm rất tốt, vậy đều là đập ra bằng vàng thật bạc thật, về phần chúng tôi, chi phí marketing đốt đến đáng thương, bạn chi hết ra kinh phí marketing toàn bộ một quyển sách cũng không đủ để mọi người nhét kẽ răng.

Chị gái đó nói: “Làm không nổi nữa.”

Tôi muốn khuyên nhủ chị ấy, bởi vì có thể cảm nhận được chị ấy thích ngành nghề này, nhưng mà lời chị ấy nói khiến tôi nghe xong cũng cảm thấy ủ rũ.

Chị ấy nói: “Ngày hôm qua chị tính một khoản, chỉ sách của bộ phận chúng ta, không phải văn học thanh xuân không phải tiểu thuyết bán chạy, làm thiết kế bình thường nhất, in 8000 sách bằng loại giấy bình thường nhất, định giá 40 tệ, nhưng chúng ta đều rõ ràng, định giá thì định giá, giá cả chúng ta bán ra cho các đại lý thường đều sẽ chiết khoảng 50%, doanh thu sau khi tính toán là bao nhiêu?”

Tôi cầm vở nhỏ ở một bên tính, chị ấy liền cười.

“Có khoản thu vào rồi, kế tiếp chúng ta tính phí tổn và chi phí khác.”

“Khấu trừ tiền nhuận bút, trừ đi chi phí thiết kế, còn có phí quản lý nhà xuất bản, phí xử lý bài viết, phí giấy, phí in ấn,” Chị gái uống miếng nước nói: “Chúng ta đều không tính chi phí nhân công và phí tổn thời gian, trừ đi nữa thật sự sẽ không còn đâu mà trả.”

Chị ấy thở dài: “Em tính xem, còn dư lại bao nhiêu tiền?”

Tính thận trọng lại, chỉ còn lại hai ba mươi ngàn.

“Ông chủ không phải nhà từ thiện, hai ba mươi ngàn này không có khả năng đều lấy ra làm marketing,” Chị tựa lưng vào ghế ngồi nhìn máy tính của mình nói: “Mỗi lần chị đến các con đường làm đề cử sách mới đều rất thấp thỏm, chỉ sợ người ta nói tiền với chị, gặp được người dễ nói chuyện, thật sự thích sách, điều kiện gì cũng không đề cập đến chỉ cần sách thích sẽ nguyện ý giúp đỡ đề cử, chị thật sự hận không thể ôm đối phương khóc.”

Tôi nhớ đến lúc mình vừa tới nghe thấy lãnh đạo nói chuyện với tổ trưởng ở khu văn phòng lớn, nói danh sách này phải lấy danh sách kia phải lấy, sau đó tổ trưởng yếu ớt nói một câu kinh phí đang gặp khó khăn, lãnh đạo trực tiếp tỏ vẻ khiếp sợ: “Sách của chúng ta còn cần tiêu tiền mua danh sách*?”

* Danh sách này đề cập đến thứ hạng từ cao đến thấp về số lượng, quy mô, mức độ phổ biến, lưu lượng truy cập và các phạm vi xuất hiện khác của cùng một cấp độ nội dung thông tin

Lãnh đạo dù sao cũng là lãnh đạo.

Lãnh đạo có đôi khi thật sự bay ở trên trời.

“Làm không nổi nữa.” Chị gái biên tập marketing đó nói: “Đài máy phát điện chị đây thật sự không phát ra điện được nữa.”

Ngày đó sau khi tôi rời khỏi công ty vẫn đến nhà Chu Hàm Chương, có lẽ cả người tôi quá ủ dột, ngay cả thầy Chu không hiểu tính người cũng nhìn ra cảm xúc của tôi không tốt.

Anh nấu canh cho tôi, hỏi: “Không uống?”

“Không có hứng ăn.” Ngoài miệng nói không hứng ăn, nhưng tôi vẫn cầm muỗng nhỏ lên.

Lúc ăn cơm tôi nói với Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, nhà anh cần bảo vệ không? Người dọn dẹp vệ sinh cũng được.”

“Gì?”

“Đương nhiên, nếu cần một vật cưng mỗi ngày ăn chung uống chung thì quá tốt.”

Chu Hàm Chương nhìn tôi nói: “Cậu lại đánh bàn tính nhỏ gì nữa vậy?”

“Không có, tôi đang quy hoạch nghề nghiệp mới cho mình.” Tôi nói: “Hôm nay trò chuyện chốc lát với đồng nghiệp, cảm thấy ngành xuất bản sách báo đã tàn lụi đến không thể tàn lụi nữa, bộ phận chúng tôi càng là một bước khó đi, cuối năm công ty giảm biên chế, tôi chắc chắn sẽ bị đá đi, tìm công việc nữa cũng khó, nếu như anh cần bảo vệ người dọn dẹp vệ sinh, tôi đến làm công cho anh được không?”

Anh im lặng một hồi lâu, muỗng nhẹ nhàng khuấy trong chén canh, quấy đến tôi lòng phiền ý loạn.

“Lúc trước vì sao cậu vào công ty xuất bản nhà này?”

“Nói như thế nào đây? Tình huống tương đối phức tạp.” Tôi nói: “Bởi vì chỉ có một cơ hội việc làm như vậy.”

Chu Hàm Chương ngẩng đầu nhìn tôi.

“Nhưng tôi quả thật thích ngành này, Max · Perkins là thần tượng của tôi.” Năm đó đọc quyển sách đó, biết được nhà văn Fitzgerald, Hemingway vân vân mà tôi rất thích đều là ông phát hiện, hiểu biết một ít việc xảy ra giữa họ, đột nhiên đã cảm nhận được sức mạnh của biên tập viên, là khi đó tôi bắt đầu quyết tâm làm biên tập sách báo.

Tôi nói: “Tuy rằng tôi không có cách nào trở thành Max · Perkins thứ hai, nhưng tôi hy vọng mình cũng có thể đồng hành cùng tác giả bước trên con đường độc nhất vô nhị giống như ông ấy vậy.”

Chu Hàm Chương không nói gì, tôi ôm canh chén thở dài: “Thầy Chu, lần này không phải cố ý kể khổ với ngài, tôi là thảm thật, bởi vì lý tưởng của tôi e là sẽ chết non trước cuối năm rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.