Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Căn bệnh này của tôi đến xảo diệu, nó diệu là diệu ở chỗ, tôi thế nhưng may mắn có thể khiến Chu Hàm Chương đi theo làm tùy tùng cho tôi.

Việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.

Chu Hàm Chương mang tôi đến bệnh viện, ném tôi trên ghế khu vực chờ như bao rơm rạ, sau đó cầm căn cước của tôi đi điền sổ khám bệnh, nhưng chẳng mấy chốc anh đã trở lại, hỏi tôi: "Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?"

Thật là câu hỏi khiến lòng người tan nát, tôi bám anh lâu như vậy, anh ngay cả số điện thoại của tôi cũng không biết.

Tôi báo một chuỗi con số, anh loạt xoạt vài nét bút viết xong.

Tôi ngồi ở chỗ đó bị anh bọc đến như chiếc bánh chưng lớn vụng về ngốc nghếch, tôi nói: "Thầy Chu, tôi không có tiền."

Chu Hàm Chương cũng không thèm ngó ngàng tôi, trực tiếp đi xếp hàng đăng ký.

Bệnh viện ấy à, đặc biệt là bệnh viện hơi tốt, mặc kệ cửa sổ nào, phòng khám bệnh nào, cũng luôn có một hàng dài người xếp hàng trước cửa, tôi vẫn luôn cảm thấy người bị bệnh nếu mà một mình đến lặn lội một chuyến này, còn chưa gặp bác sĩ đã lên trời trước rồi.

May, tôi có Chu Hàm Chương.

Anh xếp hàng, anh nộp tiền, anh chạy trước chạy sau, tôi chỉ phụ trách ngồi ở trên ghế mệt rã rời.

Bị sốt khiến người ta cả người vô lực, mí mắt tôi cũng không nhấc nổi.

Chu Hàm Chương đăng ký xong, lại đây lại xách theo tôi lên lầu giống như xách bao tải, tôi hỏi anh: "Thầy Chu, có thể cho tôi cả cáng không?"

"Cậu nói đi?"

"Không thể."

Tôi ngoan ngoãn dựa vào góc thang máy, thở dài.

"Đừng thở dài."

Tôi cho rằng anh muốn an ủi tôi, không ngờ câu nói tiếp theo của anh lại là: "Sẽ lây bệnh."

Phiền chết được.

Người này thật sự phiền chết được.

Cứ như vậy vật lộn hơn hai giờ, cuối cùng tôi cũng được ngồi vào phòng tiêm.

Ban đầu bác sĩ còn có chút muốn khuyên tôi đừng truyền nước, bảo tôi về nhà uống thuốc, nói người trẻ tuổi thể chất tốt, có thể không chích cũng đừng chích.

Nhưng tôi kiên trì muốn chích, tôi nói: "Bác sĩ, ngài không biết đâu, tuy rằng tuổi tôi không lớn, nhưng công việc vất vả, cơ thể đã bị tàn phá nặng nề rồi, chỉ uống thuốc thôi e là chịu không nổi đêm nay."

Lúc tôi nói chuyện, rất suy yếu, còn dựa vào Chu Hàm Chương.

Đương nhiên, những lời này không chỉ nói cho bác sĩ nghe, cũng là nói cho Chu Hàm Chương nghe, tôi giỏi nhất là kể khổ.

Tôi còn nói: "Bác sĩ, ngài vất vả rồi, mở mấy bình thuốc cho tôi để tôi truyền đi, tôi chỉ là một người làm công tầng dưới chót, phải nhanh khỏe để kiếm tiền nuôi gia đình."

Bác sĩ có thể là bị tôi đả động, cũng có thể là đơn thuần không muốn nghe tôi nói vô nghĩa, tóm lại, thật đúng là kê đơn cho tôi một chai truyền trong ba ngày.

Rất quý, vài trăm.

Chu Hàm Chương hẳn là sẽ không bảo tôi trả tiền nhỉ?

Tôi ngồi trên ghế trong phòng tiêm hừ hừ, Chu Hàm Chương mặt lạnh đứng một bên nhìn tôi.

Y tá đặc biệt dịu dàng, lúc lại đây tiêm cho tôi hỏi tôi có phải không ăn gì mấy hay không, mạch máu bẹp cả rồi.

"Ừm..." Lúc này tôi không phải kể khổ nữa, là thật sự khổ: "Đêm qua đến bây giờ cũng chưa ăn gì."

Người bị sốt không có khẩu vị ăn uống, hơn nữa cả người bủn rủn, cũng không sức lực đi nấu ăn.

Thật thảm, tôi thật sự thảm quá.

Chu Hàm Chương e là không nhìn được, thế nhưng xoay người đi mất lúc tôi tiêm, tôi đánh giá người này là sợ tiêm, không dám nhìn, tên đàn ông to xác như vậy thế nhưng sợ cái này, tôi rốt cuộc có nhược điểm cười nhạo anh rồi.

Tôi có hai bình thuốc cần truyền, y tá nói phỏng chừng phải hơn một giờ mới truyền hết.

Cô ấy đi rồi, tôi một người lẻ loi ngồi trên ghế, vừa ngẩng đầu, những người khác trong phòng tiêm đều có người bên cạnh.

Tim tôi như cái cây trong trời đông giá rét, khô quắt.

Cuộc sống khiến tôi mỏi mệt, bị bệnh làm tôi đau khổ.

Tôi dựa vào trên ghế nhắm mắt, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, phỏng chừng chờ lát nữa cơn sốt sẽ giảm dần.

Nhưng tôi còn chưa ngủ, cảm giác có người đang tới gần tôi, tôi vừa mở mắt, phát hiện Chu Hàm Chương đã trở lại.

"Thầy Chu, anh làm gì vậy?" Tôi vốn muốn phàn nàn anh, nhưng sợ anh bảo tôi trả tiền, vì thế quyết định giả ngoan.

Mới vừa hỏi xong những lời này, tôi liền thấy túi nilon anh cầm trong tay.

Bên trong là gì đây?

Bánh kem nhỏ, Oishi khoai tây phô mai, sữa bò Vượng Tử, kẹo QQ còn có một xô cốc hành tinh lớn.

Tôi cười lên tiếng: "Thầy Chu, anh mua cho tôi à?"

Anh không nói chuyện, ngồi bên cạnh tôi, mở đóng gói bánh kem nhỏ ra đưa đến bên miệng tôi.

Bánh kem nhỏ này nghe rất thơm ngọt, nhưng giờ tôi thật sự ăn không vô.

Nhưng hiếm khi tên đàn ông này có tim, tôi phải cho anh mặt mũi.

Tôi hé miệng ngoan ngoãn cắn một miếng, lúc cúi đầu nhai trong miệng, không khỏi bật cười.

"Cười gì?" Anh hỏi.

Tôi quay qua nhìn anh, nói với anh: "Anh giống như coi tôi thành con nít vậy."

Chu Hàm Chương người này, thật ra còn có chút đáng yêu đấy chứ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.