(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi vẫn luôn cảm thấy mưa và tuyết đều là sự vật lãng mạn, tuy bản chất của chúng chỉ là một hiện tượng tự nhiên bình thường, nhưng con người luôn có thể giao cho rất nhiều ý thơ cho chúng, chúng nó cũng luôn hồi báo bầu không khí độc đáo và tuyệt vời cho con người thơ mộng.
Lúc đại học có một lần tôi trú mưa ở cửa thư viện, thuận miệng nói câu “Sách thơ gối mộng, chốn nhàn êm, trước cửa mưa về cảnh lại thêm”*, lúc ấy đàn chị đứng bên cạnh tôi cười nói: “Nam sinh viện Văn học các em đều lãng mạn xuất khẩu thành thơ như vậy à?”
* Cảm ơn bạn Lê Trang hỗ trợ dịch câu này.
Tôi lúc ấy vô cùng kiêu kỳ mà nói: “Đương nhiên không phải, chỉ có tôi thôi.”
Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy rốt cuộc đang đắc ý cái gì chứ!
Nhưng tôi quả thật thích mưa và tuyết.
Tôi ghé vào cửa sổ, không kìm được ý cười của mình.
Chu Hàm Chương đứng bên người tôi, đứng đến thẳng tắp, tiếp tục hút thuốc của anh.
“Thầy Chu, ngài thích mùa đông không?” Tôi quay đầu nhìn anh, vui tươi hỏi.
“Không thích.”
“Vậy ngài thích mùa nào?”
“Đều không thích.”
Tôi nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, sau đó nói: “Vậy chúng ta thật đúng là rất không giống nhau, một năm bốn mùa tôi đều thích cả.”
Tôi nói: “Mùa xuân vạn vật sống lại, luôn khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều tràn ngập hy vọng. Mùa hè tuy rằng nóng, nhưng non xanh nước biếc, tôi thích nhất ngồi ở bậc thang dưới lầu hứng gió lạnh ăn kem lúc chạng vạng, thuận tiện nhìn xem có trai đẹp không.”
Nói xong tôi đột nhiên cảm thấy mình có lẽ bại lộ gì rồi, nhanh chóng cười xấu hổ, ý đồ che giấu qua.
Chu Hàm Chương liếc nhìn tôi một cái, tôi đang căng thẳng, anh mở miệng hỏi tôi: “Mùa thu thì sao?”
Khá tốt, đây là một người không thích hóng hớt.
“Mùa thu à, rất nhiều người cảm thấy mùa thu đại biểu hiu quạnh và suy tàn, thật ra không hề, nhóm thực vật vất vả hai mùa, rốt cuộc tan làm nghỉ ngơi, chuyện này thật tốt đẹp, hơn nữa, lá rụng cũng đặc sắc không phải ư?” Tôi vươn tay, mở lòng bàn tay ra đón bông tuyết: “Về phần mùa đông, còn cần nói à? Cảnh tuyết chính là đẹp nhất!”
Làn khói Chu Hàm Chương phả ra lượn lờ xung quanh tôi, tôi nhẹ giọng nói: “Thầy Chu, ngài vì sao không thích những mùa này vậy?”
Anh im lặng một hồi lâu, tôi cho rằng anh sẽ không phản ứng tôi, lại không nghĩ rằng anh vẫn sẽ trả lời.
“Không biết.” Anh nói: “Tôi không có cảm giác với những thứ đó.”
Không nên chứ.
Theo lý thuyết, người làm sáng tác văn học đều sẽ rất nhạy cảm với những sự vật này trong cuộc sống, loại nhạy cảm này không phải đi cảm thụ điều gì một cách cố tình, bởi vì chúng nó ẩn chứa trong kết cấu làn da.
Không phải tất cả người sáng tác văn học đều lãng mạn, nhưng bọn họ phần lớn đều càng có thể cảm nhận cuộc sống hơn người làm nghề nghiệp khác.
Chu Hàm Chương nói anh không cảm giác, sợ là đang ứng phó tôi.
Tùy thôi, dù sao ở trong lòng anh tôi cũng chẳng có mấy phân lượng, tôi từ bỏ giãy giụa.
Ghé vào bên cửa sổ ngắm tuyết trong chốc lát, Chu Hàm Chương đột nhiên hỏi tôi: “Chừng nào thì cậu đi?”
Tôi cũng chưa làm gì đâu! Sao đã đuổi tôi đi rồi?
“Tôi không đi.” Tôi nói: “Thầy Chu, ngài xem bút ký đọc sách của tôi, cảm thấy thế nào?”
Tôi muốn được khen, tôi muốn được Chu Hàm Chương khen.
Con người tôi đã khi nào viết bút ký đọc sách một cách nghiêm túc như thế! Hồi tiểu học đi theo một hiệu trưởng già về hưu viết làm văn một thời gian, lúc ấy hiệu trưởng già nói cho chúng tôi biết, đọc sách phải nghiêm túc viết bút ký, ghi chép câu văn hay, viết cảm tưởng sau khi đọc xong. Lúc ấy mỗi tuần đến đi học, hiệu trưởng già sẽ kiểm tra bài tập của tôi, chỉ bởi vì bài tập này, tôi đi lớp phụ đạo một tháng rồi không đến nữa, bởi vì tôi lười phải động bút. Có đôi khi ba tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, tôi - một người lười như vậy có thể thuận lợi lấy được học vị thạc sĩ văn học, thật đúng là rất không thể tưởng tượng, vậy tôi chỉ có thể nói, đây là thiên phú.
Một thạc sĩ văn học thiên tài, hiếm khi nghiêm túc viết bút ký đọc sách, chẳng lẽ sự vất vả của tôi còn không thể đổi lấy một câu khích lệ ư?
Sự thật chứng minh, không thể, thầy Chu lạnh lùng vô tình đã khiến trái tim tôi tan nát.
Anh nói: “Chữ cậu xấu quá, đọc mà đau đầu.”
Vậy anh còn nhìn lâu như vậy! Tôi thật sự rất muốn rít gào.
Nhưng tôi nhịn xuống, tôi là người làm công hèn mọn.
“Cảm ơn ngài dạy bảo,” Tôi cười toe toét: “Lần sau tôi nhất định từng nét bút, viết đến rành mạch rõ ràng ngay ngắn sạch sẽ.”
“Ngược lại cũng không cần.” Chu Hàm Chương hút điếu thuốc, nói với tôi: “Tôi đã xem xong rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm anh, muốn biết cái miệng này của anh còn có thể nói ra diệu ngữ gì.
Ngay lúc tôi đã chuẩn bị nhảy ra ngoài từ cửa sổ vo cầu tuyết đập anh, anh thế nhưng nói: “Cậu cũng không tệ lắm, dụng tâm hơn nhiều so với những biên tập trước kia liên hệ tôi.”
Cảm ơn trời cảm ơn đất, cảm ơn Chu Hàm Chương rốt cuộc nói câu tiếng người!
“Thầy Chu, vậy chúng ta có thể nói chuyện kĩ về tác phẩm của ngài không?”
“Tôi đói bụng rồi.” Chu Hàm Chương nói: “Cậu muốn ở lại ăn cơm không?”
“Dạ?”
“Nếu không cậu trở về đi,” Anh dụi tắt tàn thuốc, duỗi người, đẩy cửa đi về phía phòng bếp: “Đợi chút tuyết rơi lớn cậu xuống núi không tiện đâu.”
Tôi càng không!
Tôi chạy chậm đi theo anh vào phòng bếp, lòng nói: Đừng hòng đuổi tôi đi, đến lúc đó không xuống núi được, tôi sẽ ở nơi này của anh, dù sao anh cũng không thể quăng tôi ra ngoài.
Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, tôi hiện tại đã vô địch rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");