(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi bị Chu Hàm Chương lạnh nhạt từ chối ở KFC, tôi có hơn một tuần không đi tìm anh nữa, nhưng nó cũng không có nghĩa tôi thật sự từ bỏ.
Cho tới nay tôi cũng không có mục tiêu gì, ngay cả công việc cũng chỉ là bởi vì tôi cần đi làm việc.
Ngày đó tôi gặp mặt riêng tổ trưởng, trò chuyện thật lâu, có lẽ bởi vì chúng tôi rời khỏi công ty, ngồi trong nhà hàng với quan hệ cá nhân, cho nên ngày đó thái độ của tổ trưởng với tôi cũng không quá giống với ngày thường.
Tôi vô cùng thẳng thắn thành khẩn cho thấy thái độ của tôi với tổ trưởng — tôi cần công việc, hơn nữa thích công việc này.
Nhưng tôi cũng thừa nhận sai lầm một cách rất thành khẩn — phía trước tôi không hề chuẩn bị, lỗ mãng vụng về.
Sai lầm mà rất nhiều người mới mới đi làm sẽ mắc phải đều bị tôi đạp hết, nếu không phải Chu Hàm Chương đột nhiên hỏi tôi câu hỏi đó, tôi có lẽ mãi đến bị khuyên nghỉ cũng không rõ nguyên nhân chân chính khiến tôi thất bại.
Có lẽ chân thành mới có thể đả động người nhất, cho dù là người kỳ cựu ở nơi làm việc khi đối mặt một tay mơ lòng mang chân thành cũng sẽ sinh ra lòng thương hại, tổ trưởng nói rất nhiều với tôi.
Về công ty, về Chu Hàm Chương.
Ngành xuất bản đang suy thoái, hay nói một cách đơn giản thô bạo hơn là ngành xuất bản trong lĩnh vực của chúng tôi đang suy thoái, toàn bộ biên tập trong công ty, có thể nói bộ ngành chúng tôi có tiền lương thấp nhất, bởi vì lúc đánh giá hiệu suất hiệu suất hoàn thành của chúng tôi vĩnh viễn thấp hơn mức mục tiêu.
Hiện tại sách báo cũng phải marketing, chỉ tiếc, chi phí của bộ ngành marketing cũng thấp hiệu quả và lợi ích không tốt, chi phí marketing thấp hiệu quả sẽ không tốt, hiệu quả không tốt thì hiệu quả và lợi ích sẽ không tăng lên được, vì thế liền hình thành một tuần hoàn ghê tởm, đây quả thực không thể giải.
Chúng ta có thể trông chờ điều gì?
Có thể trông chờ chính là một quyển sách nào đó chúng tôi ký được vào một ngày nào đó vừa lúc được một giải thưởng mức độ nổi tiếng cao.
Ngành xuất bản cũng đang cạnh tranh nhau, tựa như giải Nobel văn học, mỗi nhà đều đang đặt cược, mỗi lần khi công bố nhà văn đoạt giải mới, nếu là nhà xuất bản nhà ai đặt cược trúng, vậy thật là phải khui champagne chúc mừng, bởi vì đây đối với ngành sản xuất này của chúng tôi mà nói không chỉ là vấn đề vinh dự và mắt nhìn, càng quan trọng là, muốn kiếm tiền.
Dày vò thật, nhóm nhà văn dày vò, nhà xuất bản cũng dày vò.
Đề tài nói trở về Chu Hàm Chương, tại sao sách mới của anh mấy nhà nhà xuất bản đều muốn cướp?
Bởi vì đều đang đặt cược vào nó.
Giải Nobel văn học cách chúng tôi quá xa, bộ ngành chúng tôi chủ yếu tập trung vào các nhà văn đương đại trong nước, trăm năm qua Trung Quốc chỉ có một người lấy được giải thưởng này, chúng tôi đương nhiên không dám hy vọng xa vời có thể cược trúng nó, nhưng trong ngành sản xuất có rất nhiều người đều phân tích nói sách của Chu Hàm Chương lấy số giải thưởng khác là không thành vấn đề.
Có thể dính chút ánh sáng thì dính chút ánh sáng, giải thưởng văn học có giá trị cao trong nước cũng không ít.
Mấy quyển sách trước đó của anh chúng tôi cũng chưa có thể ký được, đồn đãi nói anh có tác phẩm mới, cho nên biên tập các nhà đều bắt đầu đến cửa thăm hỏi.
Nói đến cùng, vì kiếm tiền.
Tổ trưởng xem như giao ngọn ngành cho tôi, tôi cũng rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào công việc này của mình.
Lý tưởng văn học gì, theo đuổi nghệ thuật gì.
Một khi tiến vào ngành sản xuất này, nhiều hơn vẫn phải đối mặt hiện thực, hiện thực chính là, phải có tiền ăn cơm trước mới có thể theo đuổi lý tưởng.
Hiện thực này khiến người ta rất khó chấp nhận.
Tôi gọi điện thoại cho ba tôi oán giận, ba tôi lại cười nói: “Lúc này mới đến đâu đâu, con càng đi về sau thì càng sẽ phát hiện, chuyện tàn khốc hơn không chỉ nhiêu đấy.”
Được thôi, đây là cuộc sống.
Về phần tôi, điều nên làm nhất hiện tại không phải oán trời trách đất, mà là từ bỏ ảo tưởng chấp nhận hiện thực.
Hơn một tuần không gặp Chu Hàm Chương kia tôi vùi đầu đọc sách, đọc ba quyển sách anh đã xuất bản, thật sự làm được trà không nhớ cơm không nghĩ, năm đó lúc đi học tôi cũng chưa từng nghiêm túc khắc khổ như thế.
Ba quyển sách của anh, mỗi một quyển tôi đều hận không thể bẻ mỗi một câu ra để đọc, nghiêm túc làm ghi chép, nghiêm túc tra tư liệu.
Tôi luôn cho rằng trong tác phẩm của nhà văn nhất định cất chứa vấn đề hắn chú ý nhất.
Mọi người đều nói tam quan của tác phẩm không đại biểu tam quan của tác giả, phẩm hạnh của nhân vật trong tác phẩm cũng không đại biểu phẩm hạnh của tác giả.
Quả thật là như thế không sai, nhưng cốt lõi mà tác phẩm truyền tải chắc chắn có thể thể hiện khuynh hướng tư tưởng của chính tác giả.
Sau khi tôi đọc xong ba tác phẩm của Chu Hàm Chương một cách hệ thống, phát hiện tác phẩm của anh đều viết xoay quanh một chủ đề giống nhau — trở về.
Có kẻ lang thang phiêu bạc bên ngoài trở về quê cũ, có người già đi xa trở về quê nhà.
Có kẻ tham lam lạc lối trở về chốn cực lạc của tinh thần, có thiếu niên chìm vào vũng bùn trở về nhân gian dịu dàng.
Tôi phảng phất thấy được “gốc rễ” thế giới tinh thần của Chu Hàm Chương, nó chôn giấu thật sâu dưới mặt đất, mà tôi rốt cuộc tay không đẩy ra bùn đất ẩm ướt, phát hiện nó.
Khi tôi rốt cuộc ý thức được vấn đề này, hưng phấn đến như thể rốt cuộc chân chính nhận thức con người Chu Hàm Chương này.
Anh không hề lạnh nhạt một chút nào.
Người lạnh nhạt sẽ không có cái nhìn nóng bỏng như vậy đối với con người.
Lối viết của anh rất kiềm chế, nhưng khi tôi ôm sách của anh ngủ, là có thể cảm nhận được độ ấm của anh.
Anh không lừa được tôi.
Ngày thứ chín mất tích khỏi thế giới của Chu Hàm Chương, tôi một lần nữa gõ vang cánh cửa đó.
Âm ba độ, gió thổi tóc tôi bay loạn.
Chu Hàm Chương lại là quần áo trên người, lại là dáng vẻ nửa chết nửa sống đó, lại là cau mày ngậm thuốc lá nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Thầy Chu, chúng ta tâm sự đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");