Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

Chương 7 : Người Bất Động, Ta Cũng Giả Chết Luôn.




Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa rồi, Trác Huyền đã đi đâu mất tiêu; bản đế cơ dụi mắt nhìn quanh, thì ra anh ta đang chèo thuyền ra giữa hồ sen. Độ này trời đã sang thu, hoa sen trong hồ dù có kết giới bao bọc cũng không thể giữ mãi vẻ nở rộ rực rỡ, cánh hoa đã rơi rụng lả tả khắp mặt nước. Trác Huyền chính là đang đi thu thập gương sen, chắc chuẩn bị nấu chè hạt sen đây mà.

Bản đế cơ thầm niệm một pháp quyết nhỏ, thân thể nhoáng lên, chớp mắt đã đáp xuống đầu thuyền. Trác Huyền mỉm cười nhìn ta, nói: "Đã tỉnh rồi à, tiện thể giúp ta hái chỗ sen này đi !"

Bản đế cơ vui vẻ gật đầu.

Cuộc trò chuyện tối qua phảng phất tan thành mây khói, Trác Huyền hoàn toàn không có ý định tiếp tục bàn luận gì cả. Thực ra ta luôn ngầm biết Thần quân Trác Huyền và Tử Dạ đế quân không hợp nhau; Cũng đúng thôi, nếu thực sự năm xưa Trác Huyền đem lòng cảm mến Ma thần, mà nàng ấy lại bỏ mạng dưới tay đế quân, hai người bọn họ không đánh nhau đến người chết ta sống đã là khá lắm rồi. Chuyện của kẻ mình không ưa thì hứng thú đâu mà nghe ngóng bàn luận cái quái gì nữa?

Thế là mấy ngày liền ta đều ở lỳ trên đỉnh Côn Luân cùng Trác Huyền hái sen, uống trà, nói chuyện phiếm, buổi tối thì kê ghế dưới hàng hiên ngắm sao. Ngày tháng trôi qua quá đỗi bình yên, giữa mùa thu hoa sen chẳng buồn nở, cả mặt hồ phủ một màu xanh ngắt tràn đầy sức sống, nhìn qua cũng bớt đi mấy phần tang thương. Trác Huyền đang ngồi đọc sách, ta bừng bừng khí thế ở bên cạnh nghiên cứu cách ủ rượu từ hạt sen. Số hạt sen thu hoạch được từ mùa này qua mùa khác đã sớm chất thành đống trong nhà bếp của Trác Huyền, quá lãng phí; bản đế cơ tự thẹn mình không có tí tài cán gì đặc biệt, nhưng khả năng ủ rượu phải nói là tạm được. Nghe nói rượu hạt sen có thể dưỡng tâm an thần, thanh lọc cơ thể, là thức uống bổ dưỡng thích hợp để làm ấm bụng. Bản đế cơ coi như khá rảnh rỗi, bèn muốn thử làm xem.

Trong bếp nhà Trác Huyền không chỉ có hạt sen mà còn có cả tim sen lẫn củ sen phơi khô được cẩn thận phân loại treo lên thành từng hàng ngay ngắn. Bản đế cơ hân hoan lôi hết chai lọ thùng vại trong bếp ra, lấy nước suối tinh khiết từ núi băng vạn năm trên đỉnh Côn Luân làm thành rượu trắng, đem hạt sen tim sen củ sen bỏ vào trong rượu. Hì hục suốt buổi chiều, lại xới tung cả hậu viện nhà Trác Huyền, đem đám chai lọ kia chôn xuống, tới đây công cuộc vĩ đại của ta mới xong được một nửa.

Trác Huyền nhìn ta bận rộn cả ngày liền lắc đầu cười, khinh bỉ ta rảnh rỗi quá đáng. Bản đế cơ ghim hận, định bụng đến khi có thành quả rồi, hắn có khóc lóc van xin cũng đừng hòng được uống ké.

...

Hôm nay ngày lành tháng tốt, bản đế cơ giở hoàng lịch, cầm bút lông sói điểm lên, vui vẻ lẩm bẩm: "Ha, ngày lành tháng tốt, thích hợp khai bình nghiệm tửu..."

Ta lại mang hậu viện nhà Trác Huyền xới tung lên một lượt, anh ta bị kêu đến làm nhân công khuân vác, giúp ta mang bình rượu to nặng nhất lên. Nắp bình rượu đậy chặt, mảnh lá sen bên dưới đã héo đi chút ít; ta kề sát vào miệng bình hít một hơi, hương rượu nồng nàn lập tức tràn trề trong khoang mũi. Xem ra trời không phụ lòng người, lần này vừa ra trận đã thành công mỹ mãn luôn.

Đêm khuya trăng treo đỉnh trời, bản đế cơ đốt một đống lửa, hái vài chiếc lá sen non đầu mùa lót vào trong chén sứ men xanh, lại rót đầy mỹ tửu rồi đem hơ trên than hồng. Chất rượu sóng sánh như màu nắng sớm, âm ấm phảng phất hương lá sen thanh thanh không gắt, lại thêm hương rượu như có như không vấn vít nồng nàn, chưa uống đã thấy chếnh choáng say. Ta nhấp thử một ngụm, vị rất nhẹ lại có cảm giác nhân nhẫn, không quá đắng, cũng không quá ngọt, quả nhiên là thứ rượu tốt thích hợp nhâm nhi cùng tri kỉ tâm giao.

Bản đế cơ thừa nhận khi mình nghiệm tửu có chút cầu kì, nhìn qua bên cạnh Trác Huyền đã uống được không ít. Anh ta tay vẫn cầm chén rượu, dựa lưng vào ghế mây nhắm mắt dưỡng thần, không biết là đang suy nghĩ điều gì, hay đã ngấm rượu say mất rồi.

Ta mặc kệ, lại uống một chén.

Đêm nay thật dài, bình rượu to thế mà đã vơi đi quá nửa. Bản đế cơ đứng dậy, hương rượu thoang thoảng thật lâu trong không khí khiến thần trí ta mờ mịt... Ánh trăng trên cao lành lạnh, ta mơ hồ nhìn thấy mấy vệt sáng lấp lánh nhẹ nhàng rơi xuống, bị kết giới vô hình chặn lại giữa không trung. Bản đế cơ "A..." một tiếng, thì ra tuyết cũng đã rơi rồi.

Không ngờ ta đã ở trên đỉnh Côn Luân hết cả mùa thu.

"Tuyết rơi rồi..." Con người giả chết nào đó đột ngột lên tiếng. Hai chúng ta ở trong kết giới, thời tiết lúc nào cũng ôn hòa ấm áp, hoàn toàn cách biệt với muôn dặm băng tuyết bên ngoài, cứ thế không hề biết mùa thu đã đi qua. Côn Luân tiên sơn tuyết phủ ngàn năm, xuân hạ thu đông cũng chẳng có gì khác biệt nhiều lắm, chỉ khi tận mắt ngắm nhìn trận tuyết đầu mùa mới thấy cảm khái vô vàn. Đời người liệu được mấy lần cùng tri kỉ ngắm tuyết rơi đầu mùa; cùng nhau đối ẩm, ngâm thơ?

"Đúng, tuyết rơi rồi... Thời gian trôi đi thật nhanh..." Ta đáp lời Trác Huyền, chả hiểu sao trong lòng lại cảm thấy phiền muộn. Hoa tuyết lặng lẽ đáp xuống, được ánh trăng chiếu rọi lấp lánh như châu ngọc; hôm nay làm bông tuyết phiêu du giữa trời, ngày mai lại tan thành bọt nước, kiếp sống đẹp đẽ mà ngắn ngủi quá, khiến ta ngắm nhìn mà cảm thấy đau lòng thay.

Từ khi nào mà ta thành cái dạng sầu đông tiếc thu thế này không biết nữa?

"Ngươi đang nghĩ gì đó?" Ta vốn đang thất thần nhìn tuyết rơi, nghe anh ta hỏi liền giật mình chối luôn: "Ta không nghĩ gì cả..."

"Tuyết đã rơi rồi, ngươi định bao giờ trở về Cửu Trùng Thiên?" Anh ta không ngờ lại hỏi vấn đề này. Ta cắn môi phụng phịu: "Ngươi đuổi ta hả?"

Trác Huyền bật cười: "Ngươi có ở lại đây thêm vài ba trăm năm cũng không có ai dám đuổi ngươi đi. Chỉ là đã lâu như vậy, Diệp Trầm Uyên hẳn là sốt ruột lắm rồi đó, phỏng chừng qua vài ngày nữa cũng đuổi đến bắt ngươi về thôi..."

"Tới đâu tính tới đó đi, nhưng dù sao thì ta tạm thời cũng không muốn trở về..." Ta lại phiền muộn một chặp, bản đế cơ cũng biết bốn tháng đã là giới hạn nhẫn nhịn cao nhất của Trầm Uyên rồi. Huynh ấy đối với việc ta bỏ đi khỏi Cửu Trùng Thiên trước nay đều không tán thành, cơ bản vì sợ ta ở bên ngoài bị trêu ghẹo bắt nạt. Thực ra Trầm Uyên lo hão rồi, cái danh yêu thương em gái đến mù quáng của huynh ấy đã sớm truyền khắp Tiên - Ma nhị giới, trừ khi có kẻ chủ đích đến gây hấn, còn không thì làm gì có ai dám đụng đến bản đế cơ? - Bọn họ nghe cái danh em gái Thiên Đế của ta đã sợ đến vỡ mật rồi; huống chi ta còn đang ở địa bàn của Trác Huyền đó, là Nam Hoang đó ! Đứa nào dám đụng đến ta chắc hẳn sẽ bị anh ta tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, càng không cần Trầm Uyên nhọc lòng lo lắng.

Trác Huyền vuốt mấy nếp nhăn trên vạt áo, nói: "Không muốn về thì thôi, cũng đã trễ rồi, đi nghỉ ngơi trước đã..."

"Cũng được..." Ta loạng choạng đi vào nhà, Trác Huyền đi theo sau; căn phòng của ta nằm bên phải, của hắn bên trái. Ta đặt lưng xuống chăm đệm mềm mại, ánh trăng ngang tàng len qua cửa sổ rọi xuống đầu giường một quầng sáng nhàn nhạt. Cảnh đêm quá đỗi yên tĩnh, ta nhắm mắt đi vào giấc ngủ... Xung quanh tịnh không một tiếng động... Trong mơ hồ, ta lại nghe được giọng nói rất nhẹ như gió thoảng bên tai:

"Mấy năm nay, nàng sống có vui vẻ hay không?"

Ai? Là ai đang nói đó?

Bản đế cơ vốn đã thiu thiu ngủ, nghe tiếng nói liền cố gắng lắng tai nghe... Có điều xung quanh quá đỗi yên tĩnh, giọng nói ấy như bị hư không nuốt lấy... Ta thầm cười nhạo bản thân, có lẽ do mình uống say nghe nhầm mất rồi... Trên đỉnh Côn Luân nghìn năm tuyết trắng này còn có ai khác ngoài ta và Trác Huyền nữa chứ...?

Trận tuyết đầu mùa năm ấy cứ thế lặng lẽ rơi trên đỉnh Côn Luân. Mãi sau này ta mới biết, đó cũng là lần sau cùng bản đế cơ được ngắm tuyết trên đỉnh Côn Luân, cũng là lần sau cùng ta còn được ở bên người đó uống rượu giải sầu. Mãi sau này, ta với người vẫn ngồi trên đỉnh Côn Luân uống trà thưởng tuyết, nhưng ta... đã không còn là ta nữa.

...

Người ta thường nói: mỹ tửu phải có tâm giao; lại nói có rượu ngon không thể ôm khư khư cho riêng mình được. Thế nên dưới sự dụ dỗ nửa uy hiếp của bản đế cơ, Trác Huyền chỉ đành ngậm cay đắng mở kết giới cho một đám sơn thần yêu quái xung quanh Côn Luân tới cùng ta bày tiệc uống rượu tưng bừng. Thật ra thì mấy lần ta đến tá túc trên đỉnh Côn Luân đã sớm cùng bọn họ có giao hảo sơ qua, có điều cái tên ôn thần Trác Huyền có vẻ không ưa đám người đó lắm; Vừa thấy liền bày ra bộ dạng không ưa nổi, làm bọn họ cũng không dám thân cận.

Nhưng sự thực sự mà nói, mỹ tửu chính là thứ kéo gần khoảng cách hữu hiệu nhất. Mới qua vài tuần rượu, Trác Huyền với bọn họ đã vui vẻ chén chú chén anh, xưng huynh gọi đệ, anh hùng tiếc anh hùng cớ sao không gặp nhau sớm hơn =.,= . Ta bản đế cơ chỉ có thể vùi đầu uống rượu. Một ả yêu xà ba đầu õng ẹo cầm ly rượu ghé đầu qua chỗ ta nói: "Ta càng nhìn ngươi càng thấy quen mắt, ngươi vài trăm năm lại ghé chỗ này một lần... Rốt cuộc ngươi là ai vậy, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Quả thật ta cũng chưa từng tiết lộ thân phận đế cơ cho bọn họ biết, bọn họ vốn chỉ cho rằng ta là một tiên nữ trên Cửu Trùng Thiên có giao tình với Thần quân mà thôi. Ta mỉm cười: "Muôn dặm đều là bằng hữu, tứ hải giai huynh đệ ! Ta với cô đâu phải mới gặp lần đầu..."

"Cũng đúng..." Nữ xà yêu nấc một cái, ly rượu trong tay sóng sánh, lè nhè nói tiếp: " Nói cho ngươi biết, ta từng là thị nữ của Thần Ma cung... Năm đó Tiên - Ma đại chiến ta đã chứng kiến...máu chảy thành sông, thây chất đầy đống... chậc chậc, phải nói là quá đáng sợ !" Ánh mắt nàng ta mang theo cảm khái muôn vàn, phảng phất như vô cùng tiếc nuối quãng đời lúc trước. Cũng khó trách, sách sử ghi lại năm ấy Thần Ma cung dưới sự lãnh đạo của Ma Thần là một thế lực đủ mạnh mẽ có thể soán ngôi Thần tộc, thế nhưng khó tránh khỏi Thiên mệnh tạo hóa, cuối cùng cũng đành nhận mệnh sụp đổ. Trong lòng đột nhiên có chút hứng thú, ta rót cho nữ xà yêu kia một chén rượu đầy, hỏi: "Nói vậy cô đã từng nhìn thấy vị tuyệt thế Ma Thần kia rồi, có phải không?"

"Chuyện này..." Nữ xà yêu nheo nheo mắt, Ma Thần là người đi lại thần bí, thường ngày không thích xuất đầu lộ diện, thân phận nàng là thị nữ thân cận nên mới may mắn được diện kiến dung nhan người --- đương nhiên điều này không thể nói ra. Nàng ta cẩn thận suy nghĩ mới đáp: "Có một lần vào sinh thần thứ mười hai vạn của Ma Thần, nàng ấy đứng trước cửa Thần điện, Trường Hà Lạc Nhật thần cung vung lên, trực tiếp lấy mạng của Ti trưởng Tế Ti viện..." ---Cảnh tượng đó quá mức kinh tâm động phách, nữ xà yêu lúc ấy căn bản mới chỉ là tiểu yêu tinh vài trăm năm tuổi hoảng sợ khúm núm dưới chân Ma Thần, máu của Ti trưởng Tế Ti viện bắn vào mặt nàng, nàng chỉ có thể ôm mặt mà nôn khan, càng thần phục dưới uy phong của tuyệt đại thần ma hiển thế. Sau này khi Ma giới sup đổ. nữ xà yêu theo chân đám yêu tinh lưu vong khắp nơi, cuối cùng dừng lại dưới chân núi Côn Luân sống qua ngày, cuộc đời không tính là cơ khổ, nhưng cũng coi như trải qua mấy lần cửu tử nhất sinh.

"Thế dung mạo của Ma Thần ra sao? Ta nghe nói nàng ấy cũng là một tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng tâm địa có phần độc ác quá đáng, ai ai cũng sợ nàng ta." Bản đế cơ lại nhấp một ngụm rượu, thư tịch ta đọc qua rất nhiều, nhất là thư tịch về Ma giới; thân là nữ nhân, đương nhiên đều thích tìm hiểu về những nữ nhân tài giỏi xinh đẹp. Nhìn đi nhìn lại tự cổ chí kim, khắp Tam giới cũng chỉ xuất hiện vài nữ nhân khiến người ta nhớ mãi không quên; người thứ nhất mà ta biết chính là Mẫu Thần thượng cổ dùng bùn đất tạo nên nhân loại, còn người thứ hai... không ai khác ngoài vị tuyệt thế Ma Thần đã nằm xuống trên dòng sông năm tháng kia.

Nữ xà yêu kia lại ngẫm nghĩ, đôi mắt mờ mịt vì hơi rượu nheo nheo lại hồi lâu mới nói: "Bên ngoài nói về Ma Thần như vậy ư?"_Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp_"Ma Thần quả thực là một mỹ nhân nghìn năm có một, trừ bỏ một lần thịnh nộ giết chết Ti trưởng, ta thấy nàng ấy đối xử với người khác khoan dung phóng khoáng, tính cách lại an tĩnh trầm ổn, nhìn qua nhìn lại quả thực rất giống...A..."

Nữ xà yêu đột nhiên bỏ lửng câu nói, thần sắc lộ ra một tia kì dị, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bản đế cơ.

"Cô sao vậy?" Ta buông chén rượu chuyển qua đỡ cánh tay xà yêu hỏi han, thế nhưng cô ta lai xua xua tay, thần sắc đã trở lại bình thường, nói: "Có lẽ ta say rồi, đang không lại nói những chuyện vớ vẩn này với cô... Dù sao chuyện về Ma Thần cũng là cấm ngôn, ta với cô không nên nói nhiều thì hơn..."

Rõ ràng đang nói rất hăng say, chớp mắt đã khuyên nhủ mình không nên hỏi nhiều; chuyện Ma Thần đúng là cấm ngôn nhưng xung quanh đây toàn là người nhà, ai sẽ rảnh rỗi mà đi cáo trạng chứ? Nữ xà yêu này rõ ràng đang có điều giấu giếm không muốn nói, thần sắc ban nãy lại kì dị như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì...

Ánh trăng mệt mỏi chiếu sáng trên đỉnh đầu, nhìn thời gian có lẽ cũng đã quá nửa đêm; bàn tiệc đã sớm tàn, mọi người đều đã say mèm tùy tiện ngủ la liệt xung quanh đống lửa hồng. Bản đế cơ là người ủ rượu, đương nhiên tửu lượng tốt hơn chút, thế mà cũng uống tới mức đầu óc mơ màng. Cửu Trùng Thiên có một dòng ôn tuyền vô cùng nổi danh gọi là Tử Hà ôn tuyền, vì xung quanh dòng nước nóng luôn có thụy khí ẩn hiện; thế nhưng chảy qua sau hậu viện Thần Sơ cung của ta lại trở thành nước suối ngọt mát ẩn ẩn mùi hạnh hoa, đem đi ủ rượu càng nồng nàn mười phần: bất kể là Phần Tiên Tửu, Trúc Diệp Thanh, Động Đình Xuân, Mai Khôi Lộ, Ngũ Gia Bì, Quế Hoa Điêu... nhờ làm từ nước suối này mà ngon hơn hẳn rượu của các Tửu nương chuyên ủ rượu ở Nhất Trùng Thiên. Mấy vị tiên liêu trên Cửu Trùng Thiên thường nói, được thưởng thức rượu do ta ủ ra chính là diễm phúc ba đời, làm ta cũng xấu hổ không thôi. Thực ra mà nói, một tiểu nữ thần suốt ngày ôm mấy bình rượu cũng chẳng hay ho gì; tiên nữ nhà người ta đều dịu dàng cung kiệm, tri thư lễ nghĩa, xinh đẹp tuyệt trần, còn ta thì------haiz, thôi bỏ đi.

Men rượu khiến tầm nhìn ta không được rõ ràng cho lắm, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Bên bàn còn dư lại một vò rượu, bản đế cơ nghiêng người định với lấy, không ngờ một bàn tay thon dài lại vươn tới trước, mau lẹ cướp của ta ---- Nương theo ống tay áo màu xanh lam nhìn lên, ủa, không ngờ lại là Ti Mệnh.

Anh ta làm sao lại xuất hiện ở đây? Ta nghi hoặc hồi lâu không lên tiếng, hay là ta hoa mắt nhìn lầm? Tay ngọc vươn ra định túm lấy ống tay áo kia xem là thật hay giả, không ngờ anh ta lại lên tiếng: "Mới không gặp có mấy tháng, bộ dạng nhà ngươi sao lại không có tiền đồ như vậy?"

Khỏi phải nói, chỉ có tên Ti Mệnh chết băm mới dùng cái giọng điệu đó chỉ trích ta. Bản đế cơ trừng trộ đáp lại: "Bộ dạng của ta làm sao?! Mắc mớ gì ngươi xỏ xiên ta???"

"Người không ra người, quỷ không ra quỷ... Vừa nhìn đã thấy không có tinh thần..."_Ti Mệnh lầm bà lầm bầm, vò rượu trong tay lại không chậm trễ tí nào, vừa vặn đưa lên uống một ngụm_" Ấy, rượu này uống cũng không tệ nha."

Coi kìa coi kìa, tên đó tự nhiên ghê chưa, còn không nghĩ xem người làm ra nó là ai ! Bản đế cơ nhanh tay lẹ mắt cướp lại bình rượu, quắc mắt lườm hắn: "Biến, mỹ tửu của ta không chiêu đãi mấy tên vô lại như ngươi ! Sao ngươi biết ta ở đây mà tới vậy?"

"Còn có nơi nào chứa chấp ngươi vô thời hạn như ở đây nữa hả?"

Ti Mệnh bĩu môi ngồi xuống bên cạnh ta, than hồng tí tách cháy; hắn cầm que cời lửa chọc chọc mấy cái, tàn lửa mơ hồ bung tỏa như pháo hoa. Bản đế cơ cảm thấy hơi chóng mặt, không kìm được ngả đầu lên vai anh ta.

"Tuy ngươi hơi vô lại, miệng mồm thì độc địa, nhưng mà vai coi bộ cũng êm ái lắm đó..." Bản đế cơ thỏa mãn ợ một cái, ngón tay nghịch ngợm ống tay áo Ti Mệnh, hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì vậy?"

"Phải có chuyện gì mới được tìm ngươi hả?" Giọng điệu giả vờ giận dỗi. Ta bật cười: " Chẳng lẽ ngươi nhớ ta?"

"Ngươi cứ ở đó mà nằm mơ đi !"

Ti Mệnh ngang nhiên lấy vò rượu của ta uống một ngụm lớn, bản đế cơ cũng lười đôi co với hắn, bèn chuyên chú ngẩng đầu ngắm sao. Đêm mùa đông u tĩnh, sao trên trời dường như cũng buồn chán mà ngủ thiếp đi, trên đỉnh đầu chỉ còn lại một khoảng trời tối đen như mực... Hơi men như thấm sâu vào tận tâm can, ánh lửa uể oải mà ấm áp khiến ta cảm thấy hơi buồn ngủ, hai mắt díu lại...

"Đế quân đã trở về được một tháng rồi, ngươi thực sự không định trở về nhìn ngài ấy một cái...?"

Hả? Ti Mệnh đang nói gì vậy?

Bầu không khí quá tốt, bản đế cơ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

...

Ti Mệnh cẩn thận đỡ lấy thân hình mềm mại của ai đó tựa lên người mình, thầm cười khổ: Tiểu nữ thần này thường ngày đều chẳng câu nệ cái gì, thái độ hành xử trước nay đều vô tư phóng khoáng; thế mà đối với người kia lại vô cùng dè dặt, lo nghĩ trái phải, lén la lén lút, thái độ rõ ràng là đã thích người ta. Thế mà trước nay mỗi lần hắn nhắc tới người kia là cô nàng liền giãy đành đạch, thế nào cũng không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân. Hắn thực sự muốn biết nếu ép nàng phải đối mắt với người kia, nàng sẽ xử trí ra sao... Lại không ngờ được nàng dứt khoát trốn biệt tăm biệt tích không thấy bóng dáng...

Còn người kia...

Ti Mệnh còn nhớ hôm cung nghinh đế quân trở về, câu đầu tiên ngài ấy hỏi mình lại là: Nữ tử đó, là Trầm Họa tiểu đế cơ ư?

Phải nói trước giờ Tử Dạ đế quân luôn cao cao tại thượng không hỏi sự đời, nay lại tự mình quan tâm đến một tiểu nữ tử, nghĩ thế nào cũng thấy kì quái. Chỉ là một kiếp hồng trần ngắn ngủi lại khiến ngài ấy để tâm ư, chẳng lẽ...

Ti Mệnh đột nhiên nở nụ cười, một đôi con người này, chắc chắn có chuyện thú vị để xem đây.

***********************Comeback*****************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.