Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 155: Ngoại truyện 1




Một ngày đẹp trời, lúc đi học thêm hóa về Quỳnh Dao, Linh Đan, Lạc Sa và Băng Tâm rủ nhau đi ăn sáng gần trường. 

Trùng hợp ngày hôm đó là ngày rằm nên bốn đứa quyết định đi ăn chay.

Lâu lâu cũng phải tu một ngày để tích chút công đức vậy!!!

Vào quán hủ tiếu cạnh trường bốn bạn nhỏ gọi bốn tô hủ tiếu chay ngon lành thơm phức.

Quỳnh Dao ngồi thêm vào một số gia vị như nước tương và ớt vào tô hủ tiếu của mình, lúc này thì Linh Đan lại ngồi đơ mặt ra nhìn Quỳnh Dao chằm chằm rồi lên tiếng hỏi:" Ê ăn chay tức là không ăn mặn mà sao mày lại thêm nước tương vào vậy?".

Quỳnh Dao liền giải thích:" Nhưng nước tương không có mặn mà".

Linh Đan liền phản đối:" Mày điên vừa thôi nước tương mà không mặn mới lạ đó nha".

Lạc Sa lên tiếng:” Ủa nước tương làm từ đậu nành mà sao mặn được bây?”.

Linh Đan liền gân cổ lên cãi:” Nhưng nếm vào nó có vị mặn mà”.

Ba bạn nhỏ còn lại đưa tay đỡ trán cạn cả ngôn từ vẻ mặt cứ đơ ra kiểu như đang hỏi “ Đây là đâu??? Tui là ai???”.

Qua chừng một phút Băng Tâm sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi mới lên tiếng giải thích với Linh Đan:” Ăn chay không ăn mặn có nghĩa là không ăn thịt cá không sát sinh mấy con vật chứ không phải nói về vị hiểu không…mấy cái như đường, muối, nước tương đều làm từ thực vật nên vẫn có thể dùng để ăn chay ok”.

Lúc này Linh Đan mới sáng tỏ liền hớn hở reo lên:” À tao hiểu rồi thế mà từ đó giờ tao cứ tưởng ăn chay là không được ăn cái gì có vị mặn chứ”.

Lạc Sa và Quỳnh Dao liền phì cười:” Trời có vậy mà mày cũng nghĩ được hả?”.

Linh Đan nhún vai tỏ vẻ vô tội:” Tao không biết thiệt mà”.

Bạn Băng Tâm nào đó thì tỏ vẻ đồng cảm với Linh Đan.

Thôi được rồi hồi lúc còn nhỏ bạn Băng Tâm nhà mình cũng từng thắc mắc tại sao người ta bỏ muối vào đồ ăn chay trong khi muối có vị mặn mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.