Một Kiếp Vấn Vương

Chương 36: Rốt cuộc là em mê nhan sắc của tôi hay là mê tôi vậy?




Sáng hôm sau.

Đã gần đến trưa như Triệu Lan Vy vẫn còn nằm cuộn người trong chiếc chăn ấm, tối hôm qua, cô chẳng ngủ được gì mà chỉ toàn bị người đàn ông đó hành hạ, cho nên bây giờ cô không dậy nổi nữa.

Trác Duệ Quân mới từ phòng tắm bước ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm ở ngang hông, vài giọt nước vẫn còn lưu lại ở trên tóc hắn đã rơi xuống cơ thể màu đồng cường tráng, làm toát lên vẻ mị hoặc khiến bất kỳ cô gái nào cũng không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn ấy.

Lúc này, Trác Duệ Quân bước lại phía giường lớn, nơi có một cô gái đang ngủ say.

Cô bây giờ nằm sấp xuống giường, tấm chăn hững hờ chỉ che đến ngang hông, để lộ tấm lưng trần trắng nõn chằng chịt những vết hôn không theo bất cứ quy luật nào, màu sắc đậm nhạt đều có đủ, đó chính là dấu vết còn lưu lại sau trận hoan ái điên cuồng tối qua.

Trác Duệ Quân ngồi xuống mép giường, đưa tay ra không chút kiên dè mà bóp lấy cái má bánh bao của Triệu Lan Vy.

Trên người của Triệu Lan Vy cả ngực và mông đều không được đầy đặn quyến rũ như người ta, dáng người lại tương đối nhỏ nhắn. Gia tài duy nhất của cô chỉ có hai chiếc má bánh bao siêu siêu đáng yêu thôi.

Mà Trác Duệ Quân lại bị nghiện hai cái má bánh bao này rồi, hết hun hít lâu lâu lại bóp bóp nó.

" Ưm…"

Triệu Lan Vy đang ngủ lại bị làm phiền liền gạt tay hắn ta khỏi má của cô, chui đầu vào trong chăn.

Trác Duệ Quân nào tha cho cô, hắn liền lật tung chăn ra, không cho cô ngủ nướng tiếp nữa.

" Dậy nào, mau đi chuẩn bị đồ cho ông chủ em, không được ngủ nữa! "

Trác Duệ Quân nắm tay cô kéo cô đứng dậy, nhưng cô còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ mơ màng màng nên ngã nhào vào người Trác Duệ Quân.

Trác Duệ Quân cũng hết cách với con thỏ ngốc này của hắn rồi, dù gì cũng là hắn làm cô cả tối hôm qua không ngủ, nên bây giờ hắn cưng chiều cô một chút xem như chuộc tội vậy.

Sau đó, Trác Duệ Quân vòng tay kéo Triệu Lan Vy vào lòng, để đầu cô gục lên vai hắn, rồi ôm cơ thể trần như nhộng của cô vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô.

……………………

Triệu Lan Vy bây giờ đang cài cúc áo sơ mi cho Trác Duệ Quân, do chưa tỉnh ngủ hẳn nên cô cài lộn một cúc áo, đến khi cài gần xong mới phát hiện ra. Cô chỉ biết ngượng ngùng ngước lên cười cười với hắn rồi cởi ra cài lại.

Trác Duệ Quân liền ký đầu của cô một cái cốc, khiến cô tỉnh ngủ luôn.

Triệu Lan Vy sau khi cài cúc áo xong thì chọn cà vạt cho Trác Duệ Quân, thật ra, cô cũng không khó chọn lắm. Trong tủ đồ của Trác Duệ Quân tất cả đều mang màu sắc rất trầm, hoàn toàn đối lập với tủ đồ nhiều màu sắc của cô.

Hai màu sắc hai sắc thái hoàn toàn đối lặp với nhau, một bên là bóng tối âm u, còn một bên là ánh sáng ấm áp. Nhưng ánh sáng lại nhiều hơn, bởi vì Trác Duệ Quân mua cho cô rất nhiều đồ, đến nổi tủ bên cô không đủ chứa phải mang qua treo vào tủ của Trác Duệ Quân.

Bây giờ căn phòng chỉ toàn là ánh sáng, bóng tối bị đẩy lùi rồi, từ nãy chỉ có ánh sáng mà thôi!

Triệu Lan Vy đưa chiếc cà vạt đến trước mặt Trác Duệ Quân nói.

" Ông chủ! Ông chủ cao quá, em với không tới, ông chủ tự thắt đi. "

Đúng vậy, hắn rất cao hình như không lầm là cao tới 1m89, cao một cách ngang ngược, còn cô thì lại quá lùn.

Nghĩ đến mà buồn thiệt!

Trác Duệ Quân không nói không rằng liền bế cô lên, cho để cô đứng trên ghế.

" Như thế này thì được rồi phải không? Em đừng hòng mà tìm cớ trốn việc. "

Triệu Lan Vy phùn hai cái má bánh bao lên nhìn Trác Duệ Quân.

Trác Duệ Quân nhìn dáng vẻ của con thỏ kia, nở một nụ cười tao nhã trên môi.

Thật đáng yêu!

Đáng yêu đến mức khiến hắn muốn cắn một cái.

Trác Duệ Quân đột nhiên áp sát lại gần Triệu Lan Vy. Cô theo bản năng mà lùi về sau, mà quên mất mình đang đứng ở trên ghế, lúc suýt ngã xuống thì Trác Duệ Quân đã kịp vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng hắn.

" Thắt mau lên! Nếu còn chậm trễ ông chủ sẽ phạt em. "

Hắn kề sát vào tai cô, chất giọng trầm ấm vang lên kéo theo đó là hơi thở nóng rực phủ lấy một bên tai cô.

Triệu Lan Vy không dám chậm trễ.

Ở bên dưới của cô thật sự rất đau, cô không chịu nổi sự cường bạo của hắn nữa đâu.

Sau khi thắt xong cà vạt cho Trác Duệ Quân, cô lấy một chiếc áo vest khoác bên ngoài cho hắn, rồi ngắm nhìn thành quả của mình mà mỉm cười:" Xong rồi."

Trác Duệ Quân kéo Triệu Lan Vy vào lòng:" Đẹp không? "

" Đẹp! " Triệu Lan Vy nhìn Trác Duệ Quân không chớp mắt.

Cô phải công nhận hắn gương mặt của hắn vô cùng đẹp, ngũ quan cân đối hài hoà hơn thế nữa trên người còn toả ra khi chất vương giả, cao quý lại cộng thêm một chút lạnh lùng bí ẩn, thật sự khiến người ta không thể rời mắt được.

Trác Duệ Quân cũng nhìn cô, bây giờ hắn mới biết nha, con thỏ ngốc này cực kỳ mê trai, mà đặc biệt là mê nhan sắc của hắn.

Trác Duệ Quân đột nhiên hỏi một câu.

" Rốt cuộc là em mê nhan sắc của tôi hay là mê tôi vậy? "

Triệu Lan Vy cười cười:" Cả hai."

" Tham lam! " Trác Duệ Quân bẹo hai cái má bánh bao của cô, trong lời nói nghe quan có vẻ hơi tức giận nhưng khuôn mặt lại ôn nhu, dịu dàng tràn ngập sự cưng chiều dành cho con thỏ nhỏ trong lòng.

Sau đó Trác Duệ Quân bế Triệu Lan Vy từ trên ghế xuống.

" Ông chủ định đi ra ngoài sao? "

" Ừm " Trác Duệ Quân đi lại mở tủ quần áo ra rồi nói tiếp:" Tôi có việc nên đến nước M khoảng một tuần rồi về. "

Mặt Triệu Lan Vy liền xụ xuống, nói nhỏ:" Một tuần lận sao? "

Trác Duệ Quân đóng tủ lại, quay qua nhìn cô:" Muốn đi không? "

Triệu Lan Vy liền lắc đầu lia lịa, vụ lần trước ở Bắc Thành đã làm cô sợ muốn chết khiếp rồi, cô đi theo rõ ràng là vướng tay vướng chân hắn thôi.

Trác Duệ Quân bước lại xoa đầu của cô:" Được rồi, ở nhà ngoan đợi tôi về, không được quậy phá lung tung. "

" Em có quậy phá bao giờ đâu. "

Trác Duệ Quân cong môi cười, khi nhìn thấy bộ dạng xù lông lên của cô. Đôi môi không tự chủ được mà cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.