Sau bữa tối hôm đó, Trác Duệ Quân không còn bắt cô phải chăm sóc hắn ta nữa, hắn cũng không gây khó dễ gì với cô, tuy vậy đầu óc của cô lại không thể thoát khỏi được nụ hôn của hắn ngày hôm đó.
Nụ hôn đó muốn mạnh bạo bao nhiêu thì đều có đủ bấy nhiêu, nhưng trong cái mạnh bạo đó lại có chút gì đấy nồng nàn và tha thiết, cầu xin như có thể đã chạm đến tim cô vậy.
Nhiều lúc cô lại chửi thầm bản thân mình tại sao lại nhớ đến hắn, nhớ đến nụ hôn ngọt ngào của hắn.
.....
Mỗi ngày cứ êm đềm trôi qua, mỗi ngày đều gặp mặt nhau khiến cô không tránh khỏi ngại ngùng.
Mà hắn không biết vì sao lại trở nên ôn nhu với cô một cách lạ thường, không còn bảo cô đi pha cà phê hay phát minh ra trò gì để làm khó dễ cô nữa, lâu lâu còn lại tìm cớ bắt chuyện với cô.
Hình như.....cô thích hắn thật rồi! Thật sự không thể cưỡng lại nổi với bộ dạng yêu nghiệt của hắn.
…………………
Hôm nay Trác Duệ Quân có việc nên đi ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn mới về nhà.
Hắn về nhà trong tình trạng có chút men say trên người.
Triệu Lan Vy liền cảm thấy lo lắng, hắn uống rượu như thế sẽ không tốt cho sức khỏe, mà hôm nay dường như hắn đã uống rượu rất nhiều.
Cuối cùng lý trí không thể thắng nổi trái tim của Triệu Lan Vy, cô làm liều mà vào phòng của hắn xem thử hắn như thế nào.
Triệu Lan Vy vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Trác Duệ Quân nằm trên giường, quần áo vẫn chưa thay, trên người vẫn còn mặc bộ âu phục mà ngủ, giày thì vức lung tung ở dưới sàn.
Triệu Lan Vy đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn nhúng ít nước để lau mặt cho Trác Duệ Quân.
Lúc này, Trác Duệ Quân tỉnh giấc, hắn thấy Triệu Lan Vy đang lau mặt cho hắn, hắn không hề phản kháng gì mà nằm im để cho cô lau mặt.
Triệu Lan Vy có chút ngượng ngùng khi thấy Trác Duệ Quân nhìn cô chằm chằm, cô vội vàng đứng dậy, định chạy ra khỏi phòng thì đã bị Trác Duệ Quân nắm chặt lấy tay cô, dùng sức kéo cô lại khiến cô ngã nhào vào người hắn.
Triệu Lan Vy còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì đôi môi của hắn đã ập đến, ngấu nghiến cánh môi hồng của cô, thậm chí còn cắn môi của cô, như thể muốn nuốt chửng lấy cánh môi mềm, cánh môi này là của riêng hắn, chỉ để cho một mình hắn hôn mà thôi.
Hắn cắn không đau nhưng lại khiến cô tê dại như dòng điện xẹt qua người.
" Triệu Lan Vy, là em tự mình tìm đến…" Hơi thở của hắn phả lên người cô nóng rực, rồi sau đó hôn lên môi cô, lại hôn thêm một cái, một cái nữa, nhưng thể dù hôn bao nhiêu lần cũng không đủ đối với hắn.
Triệu Lan Vy bị hắn hôn đến mờ mịt, cả người mềm nhũn như nước, nằm gọn trong lòng hắn.
Một lúc sau, hắn mới dừng lại không hôn cô nữa, vùi mặt vào hõm cổ trắng nõn của cô, mà nói:" Triệu Lan Vy quyến rũ tôi… em hết lần này đến lần khác quyến rũ tôi, em phải chịu trách nhiệm. "
Triệu Lan Vy cảm thấy có vật đó của hắn đang chọc vào đùi của cô, dù cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của nó.
Cả người của cô liền run rẩy, sợ hãi mà đẩy hắn ra, nhưng hai tay của cô đã bị hắn khoá lại để trên đỉnh đầu.
" Ông chủ….em không có quyến rũ ông chủ…"
Hắn đưa tay lên dịu dàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đang sợ hãi:" Tôi không tin! " Hắn vừa nói vừa hôn lên khắp mặt của cô
Hắn hôn cô rất lâu, rất lâu quyến luyến không rời.
Nếu hắn là một nhà thôi miên thì chắc chắn chính là một nhà thôi miên đại tài, Triệu Lan Vy không biết vì sao khi nghe được những lời nói đó của hắn trái tim cô bỗng nhiên đập loạn cả lên, bây giờ lại trở nên thật yếu mềm, dễ sa ngã.
Nhưng cô vẫn đẩy hắn ra:" Ông chủ đừng như vậy, em không phải trò đùa để ông chủ trêu ghẹo đâu. "
Triệu Lan Vy vội vàng bước xuống giường, cô muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt, nếu cô ở gần hắn, hắn sẽ lại giở trò không đứng đắn với cô.
" Tôi không phải trêu đùa em! " Hắn nhìn vào mắt cô, không phải bộ dạng vì say rượu mà nói bừa, hắn rất nghiêm túc.
Trái tim của Triệu Lan Vy đập loạn lên.
Hắn nhìn cô, trong ánh mắt đó phản chiếu hình bóng của cô.
" Vy….." Hắn gọi khẽ tên cô.
Cô không hiểu sao cô lại cảm giác được hắn đang cô đơn, rất cô đơn. Trái tim của hắn bây giờ thật sự rất yếu mềm, hắn cần có cô bên cạnh.
Mà cô cũng bởi vì ánh mắt đó mà không nỡ đẩy hắn ra, ánh mắt đó làm trái tim cô không khỏi rung động. Truyện Hệ Thống
Triệu Lan Vy khẽ vuốt mái tóc rối của hắn.
Trác Duệ Quân lại hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi vươn ra bắt lấy lưỡi cô không ngừng hôn sâu trêu chọc. Một vị ngọt ngào của ái tình xen lẫn một chút vị đắng nhẹ của rượu hắn vừa uống, khiến má của cô gái nhỏ ấy bỗng chốc đỏ bừng lên vì say, nhưng không biết say vì rượu hay là say vì tình.
Cô bị cuốn theo nụ hôn mà vòng tay qua ôm chầm lấy hắn, hai người cùng dây dưa môi lưỡi, cuồng nhiệt, đê mê, không có điểm dừng.
Sau khi hai cánh môi mềm tách nhau ra, Trác Duệ Quân đưa tay lên vuốt khe khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, một cách vô cùng nâng niu, trân trọng.
Mà cô cũng để im cho hắn vuốt ve.
Hắn thủ thỉ bên tay cô.
" Vy! Tôi say rồi. "