Một Hồi Vợ Chồng

Chương 7: Trói buộc tình yêu




Cô đã sớm không chỉ là một người phụ nữ, mà còn là một người mẹ, một người mẹ có một cậu con trai.

Nhưng sự phản bội, cô làm một người vợ, cả đời không quên.

================================================

Gió đêm rất lạnh, ướt lạnh đến đáng sợ.

Khuôn mặt hoàn mỹ như tượng của hắn thoáng có vẻ rét lạnh, mang theo hơi thở lạnh như băng.

Trái tim nhói đau lạnh cả người, thấp thỏm, sau đó vắng ngắt, Úy Hành Vân ngửa đầu uống nốt ly rượu vang đỏ, nghiêng người tựa trên lan can thiết kế tinh tế, bình tĩnh mà trầm giọng mở miệng: “Mặc Hiên, em không nên xem thường chị dâu của em, cô ấy rất kiên cường, cô ấy sẽ không để ý mấy lời về cô gái kia.”

Dứt lời, hắn xoay người lạnh lùng và dứt khoát, lưu lại phiền muộn, không ai biết.

“Anh!” Mặc Hiên cau mày gọi, nhìn đôi nam nữ thân mật cùng rời đi, hắn hơi trầm trọng thở dài, “… Nhưng mà, anh à, có kiên cường đến mấy cũng vẫn là phụ nữ, em sợ chuyện sẽ vượt qua sự tưởng tượng của anh, em có dự cảm xấu… có cảm giác, cảm thấy rất tệ…”

Hắn xoay người rời đi, đặt ly rượu xuống, đi về hướng cửa chính của hội trường, vừa mới bước ra cửa chính, đã chạm mặt một khuôn mặt quen thuộc khiến hắn bỗng hoảng loạn luống cuống.

“Chị, chị dâu! Chị, sao chị lại tới đây, chị…” Hắn thở mạnh một hơi, vội vàng nhìn quanh bốn phía, chiếc xe trị giá hàng triệu tệ của Úy Hành Vân đã không thấy bóng dáng.

“Mặc Hiên, em cứ nói từ từ, không vội, chị cũng vừa tới, có một khách hàng cũ hẹn chị nói chuyện ở đây, đang định về không ngờ lại gặp em, vừa trở về đã tham gia vũ hội à?” nở một nụ cười nhạt, chiếc váy có dây lưng của cô có vẻ thanh lịch, mềm mại, gọn gàng.

_

“Chị, chị, vừa rồi chị có gặp người quen nào không?” Đầu óc vòng vo vài vòng, Úy Mặc Hiên chần chừ mở miệng thử dò hỏi.

Nghe vậy, đôi mắt Nhiễm Tô khẽ nhíu lại, đôi mắt sáng xinh đẹp thoáng hiện một tia tăm tối, giả bộ tò mò hỏi: “Người quen à? Trừ em ra, chị không thấy ai quen cả, em nói người quen là ai?”

“Không có, không có, em chỉ hỏi vậy thôi, chị đi xe tới à? Nếu không em đưa chị về?” Nghe Nhiễm Tô nói xong, Úy Mặc Hiên thoáng bình tĩnh, thật may mắn…

“Không cần, lái xe của chị tới rồi, đang đợi ở bên đường, em cứ làm việc của mình đi.”

“Vậy… Được rồi.”

Úy Mặc Hiên hơi chần chừ gật đầu, nhưng sau khi xoay người rời đi lại thấp thỏm nhìn lại về phía Nhiễm Tô một cái.

Hy vọng, tất cả có thể giấu giếm được, đó là tốt nhất.

Đứng ở chỗ cũ Nhiễm Tô không nhìn Úy Mặc Hiên, chỉ là lẳng lặng đứng đó, như đang suy nghĩ điều gì, nắm chặt tập văn kiện trên tay.

_

Người quen, cô thật sự không nhìn thấy, nhưng cô biết rõ Úy Mặc Hiên có ý chỉ ai, mọi người bàn tán xì xào, nhắc tới “người tình mới”, “vợ chồng”, “hôn nhân”, mặc dù không nói rõ, nhưng nếu cô thật sự không biết họ đang nói đến ai, thì quả thật cô không nhạy cảm chút nào, ánh mắt của họ, sao có thể che giấu được…

Cô lành lạnh bật cười, không nói được lời nào, chậm rãi đi về phía chiếc xe đã đậu từ trước.

Hôm nay cô không chỉ đi nói chuyện công việc, cô còn thuận đường đến khoa phụ sản của bệnh viện.

Bác sĩ nói, bốn tháng muốn phá thai thì quá nguy hiểm, hay là cứ sinh ra, tương lai sẽ có một cô con gái đáng yêu…

Cô biết, từ khi biết mình đang có một đứa con gái cô đã vô cùng mong đợi, thế nhưng hôm nay cô không biết mình có nên giữ lại cô bé không…

Cô nghĩ, cô và hắn ngả bài, cô muốn rời đi, cô muốn buông tay, vô cùng muốn!

Hôm qua hai người nằm cùng trên một chiếc giường, cô lại không chịu nổi muốn nôn mửa, cô biết, đó không chỉ là nôn nghén, mà cũng bởi trong lòng cô có khúc mắc rất sâu.

Cô ngủi mùi ga giường hắn ngủ, có hương vị của người phụ nữ khác, mạnh mẽ kích thích khứu giác của cô, lần đầu tiên cô hy vọng mũi mình không nhạy cảm như vậy, chỉ cần một chút mùi hương là cô có thể phân biệt được!

Tuy nhiên, rất nhiều buổi tối cậu con trai đáng yêu ngước đầu hỏi cô: “Mẹ, vì sao gần đây bố không hay về nhà? Con muốn cho bố xem bức tranh con vẽ, con muốn ngủ cùng bố…”

Cô còn nhớ rõ câu trả lời của mình: “Ngủ cùng mẹ không ngon à? Không phải con hay nói trên người mẹ có mùi thơm dễ ngửi sao, lúc trước con có thường dính lấy bố đâu?”

Cô cố gắng mở miệng, đứt quãng nói: “… đúng, đúng, bây giờ bố thường không về nhà, mẹ sợ không còn nhìn thấy bố con nữa, mẹ muốn ôm bố ngủ, vậy bố con cũng không biến mất mấy ngày làm cho mẹ không nhìn thấy…”

Nhiễm Tô còn nhớ rõ, lúc ấy thấy lòng chợt đau xót, cô không ngờ đứa con luôn hiểu chuyện của mình lại có ý ỷ lại bố mẹ như vậy, tình cảm với bố lại càng mạnh mẽ hơn… Vì sao, người đàn ông đó không bao giờ biết…

“… Vậy sau này mẹ sẽ ở bên con, được không, cho dù sau này bố không rảnh giúp con, mẹ cũng luôn ở bên con.”

“Nhưng mà, con muốn cả bố nữa… Mẹ, con cũng muốn bố ở bên, không để bố biến mất không thấy nữa…”

Vẻ mặt quật cường đáng yêu của con trai vẫn hiện lên rõ nét trong đầu cô, Nhiễm Tô còn nhớ những câu nói sau cùng của họ.

“… Con ngoan, chỉ cần bố thôi sao?”

“Chỉ cần bố… bố của con.” Bàn tay trắng nõn nà mập mạp của cậu bé viết lên giấy, trên giấy hiện ra mấy chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Úy Hành Vân” và “Úy Chí”

Năm chữ hiện ra rõ ràng trên giấy trắng.

Nhiễm Tô còn nhớ rõ, cô không thể nói thêm câu gì, ngưng mắt nhìn ba chữ “Úy Hành Vân”, cắn môi, rất nặng, rất sâu.

“Mẹ… Cũng muốn bố sao?”

Cô bật cười, đột nhiên kéo thân thể bé nhỏ vào lòng mình, ôm chặt lấy nó không muốn buông ra.

Bảo bối của mẹ, là con muốn, con muốn bố con.

Mẹ không muốn bỏ con, nhưng con lại không muốn bỏ bố con, kết quả… có phải là mẹ phải trói buộc cùng một chỗ với bố con?!

Bảo bối, có phải mẹ phải đợi con trưởng thành mới có thể đưa ra lựa chọn vì mình?

Hơi thở của cô rối loạn, lòng co rút đau đớn từng cơn, trong không khí dường như còn ngửi được một hương vị, là hương vị trên người hắn xen lẫn với hương vị của một người phụ nữ khác.

“Con yêu…”

Vào lúc ấy, ngoài hai chữ đó ra, Nhiễm Tô không thể nói được gì.

Cô còn nhớ rất rõ lần đầu tiên bố cô kéo theo một người phụ nữ khác xuất hiện trước mặt mẹ cô và cô.

Mẹ thất thố, phẫn nộ, thét chói tai, kéo cô sang một bên, cô nhỏ bé sợ hãi trốn vào một góc, mở to đôi mắt hoảng sợ đang liên tiếp chảy những giọt nước mắt như hạt đậu…

Cô đã nghĩ vô số lần, nếu không nhìn thấy cái gì thì thật tốt, nếu cô là mẹ của mình, nhất định cô sẽ không nói lời nào mà che mắt con mình, không để cho đôi mắt đó chứng kiến bất kỳ chuyện gì, bất kỳ chuyện đau khổ và hành hạ nào.

Sau khi trưởng thành cô đã từng thề, nếu như có một ngày như vậy, nếu như cô là một người mẹ, cô nhất định sẽ không bỏ mặc con mình ở một bên, không để cho đứa trẻ non nớt chịu đựng bất kỳ chuyện dơ bẩn nào của người lớn, cô sẽ dẫn con xoay người đi, mang con đi, nói cho nó biết không xảy ra chuyện gì cả, đau khổ chỉ một người phải chịu là được rồi, tại sao phải để đứa bé còn chưa hiểu chuyện biết rõ quá sớm, trên cái thế giới này có nhiều sự phản bội, nước mắt, thống khổ và tuyệt vọng như vậy sao?

Cô không muốn để con mình dễ tin vào những câu chyện cổ tích, cũng không muốn từ nhỏ nó đã hiểu những chuyện không cần thiết.

Khi đó, Nhiễm Tô còn hiểu rõ hơn trước, cô là một người mẹ.

Không phải là một cô gái muốn đi thì đi, muốn buông tay liền buông tay.

_

Nhưng sự phản bội đó, cô cả đời không quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.