Một Hồi Vợ Chồng

Chương 20: Giao đấu ngay từ cái nhìn đầu tiên




Du Hướng Y: không có ai biết hơn em, trong mắt anh là em, trong lòng của anh lại là người bên gối của anh.

Nhiễm Tô, lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã biết, thật sự là chị, trong lòng anh ấy là chị.

=====================================================

“Nhiễm tiểu thư, tôi không muốn anh ấy tiếp tục lừa chị, người anh ấy yêu là tôi.”

Dòng chữ màu đen viết bằng bút máy hiện rõ trên tờ giấy trắng mỏng.

Là khiêu khích, không thể nghi ngờ.

Thậm chí còn kèm thêm địa chỉ, đó là một nhà hàng Tây xa xỉ lừng danh.

Có phải có người đàn ông quyền thế làm chỗ dựa, ngay cả khí thế cũng cao hơn?

Miệng cô giương cao thành nụ cười lạnh buốt, giễu cợt, trên gương mặt tinh xảo lạnh nhạt vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng.

Đây là một cuộc hẹn, cô vốn không muốn đến, không phải sợ cũng không phải hốt hoảng, mà là cô cũng không có nhiều thời giờ để đi cãi nhau với cô gái kia, nhưng điều này không có nghĩa là cô ta có thể giương oai trước mặt cô.

Úy Hành Vân, anh có biết hôm nay tôi nhất định phải đối mặt với anh sẽ tạo thành hậu quả thế nào không, chuyện đào hoa của anh, tình yêu của anh, người đàn bà của anh, dựa vào cái gì mà muốn tôi phải đi chịu trách nhiệm?!

Nhưng cô có thể nói gì, chỉ cần cô còn là Úy phu nhân một ngày, cô muốn tránh cũng không thể tránh được.

“Lão Vương, đi chuẩn bị xe.”

Cô thản nhiên nói, khóe môi yên lặng nhếch lên cười vui vẻ.

Có phải vì cô chuyên tâm với công việc, không thích xã giao, cho nên để mọi người hiểu lầm cô là người phụ nữ không có móng vuốt, không có gai?

Quả thật, cô không thích gay gắt, không thích tranh chấp, nhưng nếu thật sự muốn, thì ai có thể là đối thủ của đại tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình có mối quan hệ bất hòa?

Du tiểu thư, cô có biết chuyện tôi từng trải qua so với chuyện tốt cả đời cô cũng nhiều hơn không, chỉ dựa vào lý do “yêu” ngây thơ ngu ngốc như vậy, sao có thể đứng vững mà bước đi ở thế gia trong cái thành Bắc Kinh danh tiếng hiển hách?

Gió nhẹ mùa xuân hơi ngột ngạt, phất qua gò má lạnh lẽo thờ ơ của cô, lông mi lãnh đạm rủ xuống, khóe miệng như có như không một nụ cười làm lòng người kinh hãi, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.

Hôm nay, giờ mới bắt đầu.

Trước cửa sổ buổi trưa, thái dương xán lạn, ánh nến lóe lên, mùi hương thoang thoảng lãng mạn tự nhiên.

Hoa văn màu nhạt mộc mạc duyên dáng, phối hợp với một chuỗi đá quý màu xanh lam được gọt giũa hoàn mỹ, đôi mắt thanh tịnh của cô nhìn quanh trong sảnh một lần, một lần đã nhìn thấy cô gái ở gần cửa sổ, lo sợ bất an xoắn chiếc khăn trong tay, dù cho khuôn mặt dịu dàng mềm mại có vẻ trấn định, nhưng thỉnh thoảng động tác trên tay kia lại tiết lộ sự bất an của cô ta.

Nhìn mặt mà nói chuyện, cô cũng không cố ý, nhưng nó đã sớm ở trong tiềm thức.

Nhiễm Tô cười nhạt một tiếng, ra là vẫn còn khẩn trương, thì cô cần gì phải vội vàng đi lên đấu tranh anh dũng?

Hay là nói, phụ nữ làm người thứ ba luôn luôn chột dạ, cho dù trong miệng cô ta ba hoa chích chòe, miệng đầy tình yêu cao quý, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có điều lo ngại?

Nhẹ nhàng lắc đầu, cô cười như không cười bỏ sang một bên những suy đoán chẳng liên quan đó, cất bước lẳng lặng đi về hướng chỗ ngồi đằng ấy.

Đến gần chỗ ngồi của Du Hướng Y, trong không khí đã bay tới mùi nước hoa đậm đặc khó chịu từ người cô ta, làm cho Nhiễm Tô không tự chủ được nhíu mày, cô có thể phân biệt mùi thơm, nhưng cô cũng không thích bình thường có mùi gì đó đậm đặc khó ngửi phả vào mũi cô, chóp mũi của cô quá bén nhạy, nhạy cảm làm cho cô khẽ đau đầu.

Giờ phút này Du Hướng Y cũng không phát hiện Nhiễm Tô đến gần, cô ta hơi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút thấp thỏm, là cô ta cố ý thừa dịp lúc Úy Hành Vân đi làm, gọi người đưa thư tay cho Nhiễm Tô, cô ta sợ Úy Hành Vân sẽ biết chủ trương tự tiện của mình, cũng sợ Úy Hành Vân sẽ tức giận, có lẽ trên thế giới này người biết rõ trong lòng Úy Hành Vân có người nào, chính là cô ta, Du Hướng Y.

Cô ta tuyên bố với từng người, người Úy thiếu thanh danh hiển hách yêu là giai nhân gặp rủi ro cô, Du Hướng Y.

Cô ta vô cùng tự tin viết cho Nhiễm Tô, nói cho cô biết, người hắn yêu là cô ta, Du Hướng Y.

Nhưng cô ta không thể kháng cự giọng nói bi ai trong đáy lòng, thành thực tự nói với mình, cô ta biết rõ, người trong lòng Úy Hành Vân chính là phu nhân của hắn, đại tiểu thư của Nhiễm gia – – Nhiễm Tô. Có lẽ, cũng chỉ có một người như vậy.

Rất nhiều ngày trong mắt Úy Hành Vân là Du Hướng Y, cho là người trong lòng mình cũng là cô ta, mỗi lần cô ta nhìn vào đôi mắt đen không thể khống chế và dõi theo của hắn, lại đọc lên tên một người khác, người nọ tên là Nhiễm Tô.

Một cái tên đơn giản nhưng không mất phần đẹp đẽ, trong lòng cô ta gặm cắn xé rách, không cam lòng thừa nhận, cô ta thật sự chỉ ở trong mắt Úy Hành Vân, mà không phải ở trong lòng.

Có lẽ, chuyện trên thế giới này chính là như vậy, rất nhiều người võ đoán định luận nhiều chuyện chỉ trong một giây đồng hồ, cho rằng chỉ cần liếc nhìn là đã thấy toàn bộ, nhưng không biết cuộc sống ngày càng biến đổi, cảm động không phải là trong nháy mắt, mà là tích lũy tháng ngày, kể cả, tình yêu trong miệng mỗi người.

Thế nên, trong mắt Úy Hành Vân, hắn chấp niệm, niềm kiêu ngạo của hắn, hắn bẩm sinh đã ngông cuồng đều cho hắn một giây kết luận, nhưng không biết có khi một giây đồng hồ lại đủ để hủy diệt cuộc sống mấy trăm mấy ngàn mấy vạn giờ.

Nhất kiến chung tình, tuyệt vời cỡ nào, ai có thể biết rõ sự tồn tại của nó có khi chỉ là ảo giác gặp thoáng qua. Đáng tiếc, con người sẽ không cam tâm tình nguyện thừa nhận sai lầm của mình, chỉ đành phải biên soạn liên tục để thành cái gọi là câu chuyện, đây cũng là bi ai.

Mà Úy Hành Vân bi ai, Du Hướng Y chỉ muốn thay hắn tiếp tục bi ai, bởi vì đó không chỉ là câu chuyện của cô ta, mà còn là truyền kỳ của cô ta, là kỳ tích xuất hiện trong số mệnh của cô ta, làm sao cô ta có thể để mình biến mất, để mình trở lại bộ dạng khốn quẫn nhếch nhác trước kia.

Hãy nhìn trên người cô ta hôm nay, một bộ sườn xám được thuê hoa tinh xảo, tuyệt đẹp từ đôi bàn tay chuyên gia, chiếc vòng cổ có gắn những viên kim cương, hôm nay cô ta đã cố ý chăm chút cách ăn mặc, tóc dài mềm mại thả xuống như thác nước, có vẻ như trong nháy mắt khí chất có thể bay vọt lên, cao quý diễm lệ.

Trong lòng cô ta tự nhiên mừng rỡ, câu chuyện bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cô ta thật sự đã trở thành nhân vật chính, sao có thể để mình bị đẩy ngã xuống gốc cây, làm con chim nhỏ, con vịt xấu xí chịu đủ cười nhạo, khinh bỉ?

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ cao quý vượt quá tự nhiên của Nhiễm Tô, lòng cô ta thoáng cái đã ngã vào đáy vực, xấu hổ không thể nói ra lời đánh tới như sức mạnh dời núi lấp biển.

Đó là sự khác nhau giữa bẩm sinh và cố ý học theo.

Cô ta có chút hoảng hốt nhìn qua khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng và lãnh đạm, sợi tóc thanh nhã nhẹ nhàng rủ xuống, nụ cười nhạt nhẽo nhưng không mất ung dung bình tĩnh.

Đó chính là người phụ nữ kết hôn bốn năm với Úy Hành Vân, đã có một đứa con trai, đại tiểu thư của Nhiễm gia, Nhiễm Tô sao?! Thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng không non nớt, thành thục lại không thiếu linh khí, không đẹp trẻ trung kiểu như Du Hướng Y, mà Nhiễm Tô có một phần đẹp yên lặng và lắng đọng của người đã làm mẹ.

Cô ta hơi bối rối xê dịch thân thể, trên mặt vẫn là vẻ xinh đẹp với nụ cười xinh đẹp, nhìn Nhiễm Tô gật nhẹ đầu.

“Nhiễm tiểu thư.”

Cô ta không gọi cô là Úy phu nhân, cô ta gọi cô là Nhiễm tiểu thư, Du Hướng Y mở miệng trước chỉ muốn lấy lại chút khí thế mở màn.

“Du tiểu thư.” Lễ phép thăm hỏi, Nhiễm Tô thản nhiên dựa vào thành ghế, hai tay giao nhau, nhàn nhạt nhìn lại Du Hướng Y.

Vậy là, không có lời nào nữa, hai bên ngưng mắt nhìn nhau, tựa như chỉ chờ đối phương nói chuyện, hoặc như đang trong trận đấu, không chịu dễ dàng mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.